CHƯƠNG 187: KHÔNG CÓ AI TỰ CHẶT ĐỨT CON ĐƯỜNG TIỀN TÀI CỦA MÌNH
Từ phòng họp đi ra vẻ mặt của mọi người khác nhau, người xem náo nhiệt vốn canh giữ ở cửa đều tò mò hạ giọng hỏi thăm nhưng mọi người cũng không ai dám nghị luận ở cửa phòng họp nên đều giống như chim thú tản ra cúi đầu châu đầu ghé tai.
Vừa rồi Giang Vãn Vãn tới đưa USB nên cô ta cũng có mặt trong phòng họp, nhưng chuyện này nói cho cùng cũng không có quan hệ gì tới cô ta nên đương nhiên là không bị phạt.
Chỉ là khuôn mặt nhỏ của cô ta nhíu lại không quá cao hứng, từ trong phòng họp ra liền không nhịn được vì Đường Nhật Khanh bênh vực kẻ yếu: "Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng chính là bọn họ gây sự vì sao cậu vẫn bị phạt? Người làm hỏng hợp tác lần này chính là lão già Tổng giám đốc Ngô biến thái kia cơ mà, hơn nữa không phải Tổng giám đốc Trương của Tài chính Hạo Thông đã nói không ảnh hưởng tới việc hợp tác rồi sao! Vì sao vẫn còn phạt cậu!"
Trong lòng Đường Nhật Khanh cũng có nghi vấn, đột nhiên bị Bùi Danh Chính phạt một trận trong lòng tất nhiên cũng có chút không vui, cô hít sâu một hơi đè xuống cảm xúc trong lòng nhìn về phía Giang Vãn Vãn đang đứng bên cạnh mình, kéo ra một nụ cười tươi: "Anh ấy hẳn là có đạo lý của mình."
Giang Vãn Vãn nhíu mày: "Đạo lý gì? Anh ấy thân là bạn trai cậu không bảo vệ cậu thì cũng thôi đi lại còn phạt cậu..."
Đột nhiên cô ta cảm thấy giọng nói của mình dường như quá lớn, vội vàng đè thấp giọng xuống, nhìn chung quanh một chút sau đó kéo Đường Nhật Khanh đi lên phía trước, nhỏ giọng nói thầm: "Tớ thật sự thấy không cam tâm cho cậu. . ."
Bùi Danh Chính thân là Tổng giám đốc của công ty ngồi ở vị trí cao nhất đương nhiên tầm mắt cũng không giống bọn họ, nếu như anh phạt những người khác duy chỉ không phạt Đường Nhật Khanh, cho dù chuyện này trách nhiệm thật sự không phải do cô nhưng sau đó cô cũng sẽ trở thành đầu đề câu chuyện, để một số người có dụng tâm khác nói anh bất công bao che khuyết điểm.
Đạo lý này Đường Nhật Khanh tất nhiên là biết rõ, chỉ là cô không rõ vì sao Bùi Danh Chính lại phạt cô nặng như vậy, trừ ba tháng tiền lương còn bắt cô đến phòng hồ sơ suy nghĩ lại một tuần. . .
Sau khi trở lại văn phòng Tổng giám đốc cũng đã sắp đến thời gian tan việc, Đường Nhật Khanh trở lại phòng làm việc của mình, tâm tình ngột ngạt, vốn bởi vì chuyện Ngô Hàn Lâm tâm tình cô đã không tốt bây giờ lại còn như vậy khiến cô càng thêm sinh lòng bực bội...
Lơ đãng giương mắt, ánh mắt Đường Nhật Khanh rơi vào mảnh giấy ghi chú màu vàng dán ở trên máy vi tính, phía trên tùy ý viết mấy hạng mục cần làm của dự án, trong đó có một việc là…"Gặp mặt Tiểu Tống " .
Lông mày cô hơi nhíu lại, lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi một cuộc điện thoại, không bao lâu sau đối phương liền bắt máy.
"Alo? Tiểu Tống à, tối nay có rảnh không?"
Đối phương trả lời, lại linh ta linh tinh nói vài câu, hẹn thời gian địa điểm gặp mặt xong Đường Nhật Khanh liền cúp điện thoại.
Nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, thời gian tới lúc tan việc không đến mười lăm phút nữa, Đường Nhật Khanh thu dọn đồ đạc trực tiếp rời khỏi văn phòng.
Chân trước cô vừa đi, ba phút sau Bùi Danh Chính và Trương Phó trở về, Trương Phó đi bên cạnh Bùi Danh Chính báo cáo công việc cho anh, hai người đi về hướng văn phòng nhưng không ngờ bước chân Bùi Danh Chính đột nhiên dừng lại, trực tiếp đi tới sát vách.
Anh đi tới cửa tiện tay gõ cửa một cái sau đó lập tức đẩy cửa ra.
Cửa mở ra nhưng trong phòng không có một ai, kệ áo gần cửa ra vào trống không không có áo khoác, người dường như là đã đi.
Bùi Danh Chính hơi nhíu mày, cô gái này lại còn dám trốn việc?
Hẳn là, là bởi vì chuyện mới vừa rồi bị phạt nên tức giận?
Bùi Danh Chính lấy lại tinh thần, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Trương Phó đứng bên cạnh, lạnh giọng phân phó: "Chuẩn bị xe."
...
Bên ngoài lầu một của trung tâm thương mại Bảo Thịnh được trang trí vô cùng đẹp đẽ, đại đa số mặt tiền cửa hàng đều là cửa sổ sát đất trong suốt, có một nhà hàng kiểu Mỹ tọa lạc trong đó, Đường Nhật Khanh ngồi ở chỗ gần cửa sổ đã đợi được hai mươi phút.
Cô đã hẹn cùng Tiểu Tống gặp mặt, chỉ là đã đến thời gian ước định mà cô ấy lại chậm chạp chưa tới.
Đường Nhật Khanh uống mấy ngụm trà chanh mà nhân viên phục vụ đưa tới, nhìn thấy màn hình điện thoại di động nhấp nháy bèn cúi đầu nhìn lướt qua, là tin nhắn Zalo Bùi Danh Chính gửi tới, hỏi thăm cô đi đâu.
Đường Nhật Khanh đưa tay, đơn giản trả lời hai chữ: "Có việc."
Cô đúng là có việc, cũng không phải bởi vì chuyện bị phạt mà cố ý tránh anh, nhưng nếu nói đến tâm tình của cô thì quả thật cũng bị chuyện bị phạt làm ảnh hưởng một chút.
Cô đang suy nghĩ lung tung, lúc lơ đãng ngước mắt liền nhìn thấy ở cửa xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, Tiểu Tống bước nhanh đi tới phía cô, trên mặt mang theo áy náy.
Tiểu Tống ngồi xuống chỗ đối diện Đường Nhật Khanh, vội vàng mở miệng giải thích: "Tổng giám đốc Đường xin lỗi cô, trên đường bị kẹt xe. . ."
Lúc cô ấy nói xong lại đột nhiên cảm thấy xưng hô như vậy dường như không tốt lắm, nhưng lời cũng đã nói ra cũng không thể sửa lại, chỉ có thể cười cười xấu hổ.
Tiểu Tống này chính là người trước kia của Đường thị, lúc Đường Nhật Khanh làm việc ở Đường thị thì Tiểu Tống chính là trợ lý của cô, đoạn thời gian lúc Đường thị tuyên bộ phá sản cô ấy vẫn luôn đi theo bên cạnh Đường Nhật Khanh mà chưa từng phàn nàn một câu, ở bên chăm sóc cô rất nhiều.
Đường Nhật Khanh cười với cô ấy: "Không sao, về sau cứ gọi tôi là Nhật Khanh là được, mặc dù bây giờ không làm việc cùng nhau nữa nhưng chúng ta vẫn là bạn bè."
Tiểu Tống lập tức gật đầu, nụ cười trên mặt vẫn giống như lúc trước.
Đường Nhật Khanh thấy cô ấy mặc một thân trang phục văn phòng, nhịn không được hỏi thăm: "Sau khi rời khỏi Đường thị cô đi làm ở chỗ nào?"
Tiểu Tống do dự trong chớp mắt liền thành thật trả lời: "Sau khi Đường thị phá sản tôi cũng đi tìm việc làm, phỏng vấn qua mấy công ty nhưng cũng không quá hài lòng, hoặc là chức nghiệp không quá xứng tầm hoặc là tiền lương quá thấp, tôi ở nhà chờ đợi hơn một tháng sau đó mới tìm được một công việc văn phòng ở một công ty nhỏ, mặc dù mệt một chút, kiếm được cũng không nhiều nhưng tôi cũng rất hài lòng."
Nghe thấy Tiểu Tống nói như vậy Đường Nhật Khanh thấy thẹn trong lòng, cô không tự chủ được vươn tay vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô ấy: "Thật xin lỗi, lúc trước nếu không phải bởi vì Đường gia chúng ta phá sản thì cô cũng sẽ không bị liên luỵ mà phải chịu khổ nhiều như vậy."
"Đừng nói như vậy, có thể làm việc ở Đường thị cũng là vinh hạnh của tôi."
Sau đó hai người hàn huyên thêm vài câu, Đường Nhật Khanh lập tức gọi nhân viên phục vụ tới chọn đồ ăn, vừa ăn cùng nhau trò chuyện.
Nói tới nói lui, cuối cùng rốt cục cũng nói vào việc chính: "Tiểu Tống, lần này tôi tới tìm cô thật ra là có việc muốn nhờ cô."
Lần trước cô từ chỗ Kiều Chấn biết được chuyện gián điệp nằm vùng, suy đoán ra người nằm vùng này nhất định là người bên cạnh ba cô, hoặc là cấp dưới thân tín hoặc là người có thể tiếp xúc với tài liệu cơ mật của công ty, cho nên cô tìm đến Tiểu Tống chính là muốn nghe ngóng những chuyện này.
Đường Nhật Khanh đem chuyện này đại khái nói cho Tiểu Tống một chút, Tiểu Tống lập tức liền hiểu được, cô ấy nghĩ nghĩ nửa ngày mới mở miệng: "Trước kia người trong công ty Tổng giám đốc Đường tín nhiệm nhất chính là trợ lý Cao Bình dưới tay ông ấy, nhưng nói cho cùng người được tín nhiệm nhất cũng không so được với người nhà của mình, nếu như ngay cả cô cũng chưa được xem tài liệu này thì chỉ sợ Cao Bình cũng chưa được xem."
Lời này cũng không sai, trước kia Đường Chính Đông để Đường Nhật Khanh tới công ty làm việc một mặt muốn cô được rèn luyện bồi dưỡng, một mặt khác là bởi vì có một ít tài liệu cơ mật không tiện để người ngoài xử lý. Thế nhưng tài liệu mà trong thư tố cáo nêu ra cô cũng chưa từng thấy qua.
Tiểu Tống thấy cô không nói lời nào lại tiếp tục nói: "Hơn nữa người trong công ty cho dù có cơ hội nhìn thấy những tài liệu cơ mật kia cũng sẽ không mang đi tố cáo đâu, dù sao nếu như Đường thị xảy ra chuyện đối với bọn họ mà nói cũng không có chỗ tốt gì."
Đường Nhật Khanh nghe thấy vậy gật nhẹ đầu, sông lớn không có nước sẽ thành sông nhỏ, không có ai lại tự chặt đứt con đường tiền tài của chính mình.
Nghĩ như vậy thì những người trong công ty kia dường như có thể loại bỏ.
Đường Nhật Khanh như có điều suy nghĩ: "Thế nhưng nếu không phải người trong công ty thì sẽ là ai được đây? Người có thể nhìn thấy những tài liệu cơ mật này chắc chắn là người bên cạnh ba tôi."
Tiểu Tống do dự trong chớp mắt, hỏi ngược lại: "Không phải người trong công ty thì có thể là người bên ngoài công ty hay không? Bạn tốt của Tổng giám đốc Đường? Hay là người thường ngày có thể thường xuyên tiếp xúc?"
Hai ba câu nói của Tiểu Tống lập tức nhắc nhở Đường Nhật Khanh, trong lúc Đường Nhật Khanh đang suy tư thì đúng lúc này màn hình điện thoại di động trên bàn đột nhiên phát sáng lên.
Tròng mắt cô nhìn lướt qua, động tác dừng lại, một giây sau liền đưa tay trực tiếp úp điện thoại xuống, không nghe máy.