Mục lục
Tổng Giám Đốc Xin Tự Trọng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 164: QUẢN LÝ CHO TỐT NGƯỜI CỦA ANH




CHƯƠNG 164: QUẢN LÝ CHO TỐT NGƯỜI CỦA ANH
Đường Nhật Khanh sững sỡ, còn không kịp phản ứng thì Bùi Duy đã cười nhìn cô, ánh sáng trong mắt người đàn ông rõ ràng mang theo cảnh cáo và phẫn nộ.
Người bị đụng rõ ràng là cô, nhưng không nghĩ tới Chương Tú Tú lại mở miệng cắn cô một cái, đen cũng có thể nói thành trắng, đây là đạo lý gì?
“Đường Nhật Khanh, muốn làm gì?” Bùi Duy vốn đè nén cơn giận, hôm nay lại xảy ra chuyện này, anh ta bước nhanh về phía trước, che phía trước Chương Tú Tú, mượn đề tài để xả giận.
“Tôi không đẩy cô ta, vừa rồi rõ ràng là cô ta tông vào tôi.” Đường Nhật Khanh đường đường chính chính nói, không chút e dè.
Chương Tú Tú nghe, cả người dựa vào Bùi Duy
Mặc dù nói vậy, nhưng hàm ý trong lời nói lại rất rõ ràng, cô ta vẫn kiên quyết nói rằng là Đường Nhật Khanh tông vào cô ta.
Bùi Duy nhăn mày, không tình nguyện mở miệng: “Cô ta đụng vào em, làm sao có thể thôi đi?”
Nói rồi, anh ta lại nhìn Đường Nhật Khanh: “Rõ ràng biết cô ấy mang thai, cô lại đụng cô ấy, có ý gì?”
Đương Nhật Khanh mở miệng muốn phản bác, đột nhiên vai bị giữ chặt, có người nhẹ nhàng kéo cô về phía sau nửa bước, giữ chặt cô, Bùi Danh Chính đã nhanh chóng che phía trước cô.
Sắc mặt Đường Danh Chính nghiêm túc, trực tiếp công kích vào chỗ hiểm: “Muốn biết ai đụng ai thì trực tiếp xem camera giám sát, xem là biết.”
Anh nói vậy, Chương Tú Tú mới để ý hai đoạn đường đến hành lang đều có camera giám sát, hành động của họ đều có thể bị quay lại rõ ràng.
Nhất thời, trong lòng Chương Tú Tú
Nói rồi, cô kéo Bùi Duy, muốn đi.
Bùi Danh Chính thong thả mở miệng: “Đi cái gì? Vừa rồi còn khẳng định là Đường Nhật Khanh đẩy cô, làm sao hiện tại lại gấp gấp muốn đi.”
Câu này nói cho sắc mặt Chương Tú Tú lúc xanh lúc đỏ.
Bùi Dật nhìn ra manh mối, anh cụp mắt nhìn Chương Tú Tú, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc chuyện như thế nào?”
Chương Tú Tú cắn cắn môi, nhìn Đường Nhật Khanh, biết nếu lại duy trì tiếp, không có lợi với mình chút nào, cô hít sâu: “Vừa rồi có thể là em bị trượt chân, đụng phải cô ấy...”
“Cho nên? Cô đụng trúng cô ấy, còn vu khống cô ấy đẩy cô, không xin lỗi sao?”
Bùi Danh Chính đi về phía trước, khí thế bức người.
Trong chốc lát, trong lòng mọi người đều rõ ràng vừa rồi có chuyện gì?
Chương Tú Tú cắn cắn môi, liếc nhìn Bùi Danh Chính một cái, cuối cùng cúi đầu xin lỗi Đường Nhật Khanh: “Xin lỗi.”
Bùi Dật cảm thấy mất mặt, lạnh lùng liếc nhìn Bùi Danh Chính, sau đó giơ tay kéo Chương Tú Tú, lạnh giọng nói: “Chúng ta đi.”
“Đợi chút.” Bùi Danh Chính đi về phía trước, trực tiếp chặn đường đi của họ: “Sự việc còn chưa kết thúc.”
Cơn giân của Bùi Dật bùng lên: “Bùi Danh Chính, anh kêu cô ấy xin lỗi, cô ấy cũng xin lỗi rồi, anh còn muốn gì?”
Trong mắt Bùi Danh Chính tràn ra sự lạnh lùng, nhìn thẳng Bùi Duy, trào phúng nói: “Ai nói xin lỗi là xong?”
Nói rồi, ánh mắt băng lạnh của anh nhìn Chương Tú Tú: “Tin tức chụp trộm Đường Nhật Khanh có phải cô truyền ra không?”
Chương Tú Tú nghe, trong mắt lóe lên sự hoảng loạn,
Đường Nhật Khanh sững sỡ, không nghĩ tới anh sẽ hỏi vậy, chẳng lẽ người chụp lén mình và Kiều Thần, đưa hình cho Bùi Danh Chính là Chương Tú Tú?
Bùi Dật mê mang, nhăn mày nhìn Bùi Danh Chính: “Các người cuối cùng là đang nói gì!”
“Tôi nói gì, trong lòng cô ta rõ ràng.” Bùi Danh Chính nói ra câu này, sau đó lạnh giọng cảnh cáo: “Quản lý tốt người của cậu, nếu không tự gánh hậu quả!”
Bùi Danh Chính nói xong, không đợi Bùi Duy nói gì, đã quay đầu nhìn Đường Nhật Khanh, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi.”
Đường Nhật Khanh gật gật đầu, nhanh chóng đi cùng anh.
Rời khỏi khách sạn, lên xe, Đường Nhật Khanh cuối cùng không nhịn được hỏi: “Người chụp lén em là Chương Tú Tú?”
Bùi Danh Chính nhàn nhạt trả lời: “Ừ, anh cho người điều tra, số điện thoại đó là trợ lý của Chương Tú Tú
Đường Nhật Khanh có chút kinh ngạc, không nghĩ tới cách của Chương Tú Tú lại hạ đẳng như vậy.
Thường Hiên hỏi: “Giám đốc Bùi, chúng ta đi đâu?”
Bùi Danh Chính im lặng một lát, mở miệng phân phó: “Về công ty trước.”
Đường Nhật Khanh hồi hồn, nghĩ tới thái độ lúc nãy của giám đốc Vương trong phòng bao, trong lòng càng không chắc chắn.
Hiện tại bên kia giống như quyết tâm muốn Bùi thị bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, họ không chỉ muốn lấy được số tiền đền bù vi phạm không nhỏ, mà còn lấy được một số linh kiện đã sản xuất, việc này là tổn thất gấp đôi đối với Bùi thị.
Bùi Danh Chính im lặng nửa đường, cuối cùng lúc sắp tới công ty thì nhìn sang Đường Nhật Khanh, mở miệng hỏi: “Em có cách gì?”
Đường Nhật Khanh do dự một chút, nhẹ giọng nói: “Em cảm thấy lần này giám đốc Vương không đến mức trực tiếp muốn tách ra với chúng ta?
“Ý em là, chúng ta tìm giám đốc Vương đàm phán lần nữa?”
Đường Nhật Khanh khẳng định gật đầu: “Đúng, ông ta hoàn toàn có thể tiếp nhận một phần linh kiện chúng ta đã sản xuất, vì lúc này, nếu ông ta lại tìm nhà máy khác đặt hàng, thì càng không kịp.”
Bùi Danh Chính suy nghĩ giây lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Ý của em không tệ, nhưng ông ta có tiếp nhận hay không còn không chắc.”
Tuy nói vậy nhưng không thử thì sẽ không biết kết quả thế nào, Bùi Danh Chính và Đường Nhật khanh bàn bạc xong, quyết định lại hẹn gặp Vương Côn.
Nhưng ai biết,
Đường Nhật Khanh hoài nghi: “Trước đó rõ ràng có hợp tác với nhau vài lần, lần này giám đốc Vương như vậy, rõ ràng là muốn đi vào ngõ cụt, sau này sẽ không hợp tác với chúng ta nữa.”
Các công ty dưới trướng Bùi thị phân bố ở Hải thành và các thành phố lân cận, ngành nghề liên quan bất động sàn, đầu tư tài chính, nghiên cứu khoa học kỹ thuật và sản xuất linh kiện, vân vân...Nhìn ở Hải thành, có mấy công ty thật sự dám xé rách mặt với Bùi thị, mà giám đốc Vương của công ty Khoa học kỹ thuật Lãng Dật lần này rõ ràng là muốn đối đầu, làm việc này vì tiền vi phạm hợp đồng, sau này sẽ cắt đứt cơ hội hợp tác với Bùi thị.
“Cho nên nói, chuyện lần này, không đơn giản như chúng ta nghĩ.”
Bùi Danh Chính nói
...
Vài giờ sau, Bùi Danh Chính dẫn theo Đường Nhật Khanh xuất phát rời khỏi biệt thự, trực tiếp đi đến giải trí vừa mở không lâu ở Hải thành.
Vì không để người khác chú ý, họ đặc biệt về nhà thay đồ, bỏ đi quần áo tây trang nghiêm túc cứng nhắc ngày thường, đổi sang quần áo thoải mái.
Bùi Danh Chính mặc áo khoác lông màu xám, dáng người thẳng như người mẫu, mà Đường Nhật Khanh là mặc váy dài màu đen, hai người đứng cùng nhau thật xứng đôi.
Vốn cho rằng mặc như vậy sẽ không gây chú ý như mặc đồ công sở, nhưng hai người vừa vào quán bar, đã nhận được rất nhiều sự chú ý.
Vừa đi vào quán bar với ánh đèn mê ly, tiếng người náo nhiệt, như bước vào thế giới khác, cảm giác được ánh mắt của không ít người đàn ông dán vào Đường Nhật Khanh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK