CHƯƠNG 100: CẦN GÌ PHẢI MIỄN CƯỠNG CHÍNH MÌNH?
Sau khi Đường Nhật Khanh ăn sáng xong thì quay về phòng thu dọn đồ, cô không dám ở lại lâu liền rời đi luôn.
Gần đây cô vẫn ở chỗ này để mẹ ở nhà một mình, trong lòng cô cũng không thoải mái, cho nên cô cố ý chạy đến cửa hàng bánh ngọt mà bà Đường thích nhất, mua đồ về.
Sắp đến giờ ăn cơm, cô vừa về nhà đã thấy bà Đường đang bận rộn trong phòng bếp, canh sườn đã ninh xong, bà đang chuẩn bị nguyên liệu để nấu món khác.
"Mẹ, mẹ thật là lợi hại. Sao mẹ có thể làm nhiều món thế?"
Bà Đường vẫy tay gọi cô: “Khanh Nhi, con cầm bát đũa lên đi, đợi lát nữa sẽ khách tới đấy."
"Vâng." Đường Nhật Khanh ngoan ngoãn cầm bát đũa đã được rửa sạch bên cạnh ra ngoài, tổng cộng lại ba bộ bát đũa, xem ra chỉ có một người khách.
Sau khi dọn bát đũa xong, cô quay lại phòng bếp, muốn hỏi thăm chút tin tức từ miệng của bà Đường: “Mẹ, mẹ còn chưa nói cho con biết khách là ai đấy!"
"Con đừng hỏi, chờ lát nữa sẽ gặp thôi. Mẹ bảo đảm sẽ cho con một sự ngạc nhiên!"
Đường Nhật Khanh mỉm cười, không thể làm gì khác hơn là đành thôi, bắt đầu phụ giúp bà Đường một tay.
Hơn nửa giờ sau, bốn món ăn và một món canh cuối cùng đã làm xong, tất cả đều là món ăn gia đình đơn giản, nhưng đối với bà Đường từ trước đến nay không xuống bếp thì đã là hiếm thấy rồi.
Đường Nhật Khanh mang thức ăn lên bàn ăn, đang rửa tay dính dầu mỡ lại nghe được tiếng chuông cửa.
Bà Đường đang bới cơm, vừa nghe được tiếng chuông cửa thì lập tức bảo Đường Nhật Khanh ra mở cửa: “Khanh Nhi, con nhanh đi mở cửa đi."
Đường Nhật Khanh đi ra khỏi phòng, đi qua sân nhỏ tới mở cửa. Cô vừa kéo cửa ra đã thấy một gương mặt quen thuộc.
"Sao lại là anh?" Cô theo bản năng lùi lại nửa bước.
Trong tay Bùi Duy cầm theo mấy hộp quà, nghe cô nói vậy không khỏi nhíu mày: “Nếu không thì cô tưởng là ai?"
Đường Nhật Khanh siết chặt nắm tay vài giây mới hiểu ra. Đây nhất định là kế hoạch của bà Đường!
Gần đây lúc nào bà cũng khuyên cô giải hòa với Bùi Duy, còn tự chủ trương gọi Bùi Duy tới nhà ăn cơm, chính là vì muốn giúp hai người bọn họ quay lại với nhau!
Không ngờ Bùi Duy tự nhiên cũng tới.
Bùi Duy không hề khách sáo bước nhanh vào, nhìn vẻ mặt khó có thể tin nổi của cô, anh ta mỉm cười: “Chẳng lẽ cô cho rằng tôi muốn đến sao? Nếu không phải nể mặt mẹ cô, tôi sẽ chẳng thèm đến đâu."
Trước đây khi cô và Bùi Duy yêu nhau, ba mẹ hai bên đều biết. Hơn nữa Bùi Duy còn từng tới nhà cô ăn cơm mấy lần, cũng có liên quan với ba mẹ cô.
Cho nên, bà Đường lén mời Bùi Duy tới nhà ăn cơm sau lưng cô, điều này cũng không có gì lạ.
"Nếu anh không muốn tới thì không cần tới, cần gì phải miễn cưỡng mình?" Đường Nhật Khanh lạnh lùng ném lại một câu rồi xoay người bước nhanh vào nhà.
Đường Nhật Khanh cố nén giận, đi vào trong nhà đã thấy bà Đường tiến lên đón. Bà Đường thấy sắc mặt cô không vui thì vội vàng hỏi thăm: “Sao vậy con?"
Đường Nhật Khanh không nói chuyện, vòng qua bà Đường đi ra ngoài.
Bà Đường thở dài, sau đó đi ra cửa, vừa nhìn thấy Bùi Duy, ánh mắt đã lộ vẻ xúc động: “Bùi Duy à! Cháu đã tới rồi! Sao cháu còn mang theo đồ làm gì? Làm vậy cũng quá khách sáo đấy!"
Vẻ mặt Bùi Duy ôn hòa hơn mọi ngày rất nhiều: “Dì, cháu đã lâu không tới, hôm nay tới thăm dì cũng là chuyện nên làm."
Bà Đường nhìn anh ta, cười đến không khép được miệng, bà vội vàng kéo anh ta đi về phía nhà ăn: “Tới đây tới đây, Bùi Duy, vừa lúc cơm nước đều chuẩn bị xong cả rồi."
Bà Đường kéo Bùi Duy ngồi xuống, Đường Nhật Khanh ngồi đối diện với vẻ mặt trầm xuống, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu.
Bà Đường thấy cô không có phản ứng gì lại hơi tức giận: “Khanh Nhi! Khách đến nhà, sao con không chào hỏi câu nào vậy? Sao con không hiểu chuyện như thế? Hai đứa cũng đâu phải không quen biết!"
Bùi Duy mỉm cười nói: “Không sao đâu dì, lần này cháu tới chủ yếu là thăm dì."
Anh ta nói vậy, cũng âm thầm nói rõ anh ta đến không phải vì Đường Nhật Khanh.
Bà Đường bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Bùi Duy và nói chuyện vài câu, sau đó bắt đầu gắp thức ăn cho anh ta: “Bùi Duy, lần này là dì tự mình xuống bếp nấu mấy món đấy, cháu nếm thử xem dì nấu nướng thế nào!"
Đường Nhật Khanh ngồi ở chỗ đối diện, nghe bọn họ sôi nối nói chuyện với nhau mà cả người đều không được tự nhiên. Cô quá rõ mục đích mẹ mình hẹn Bùi Duy đến nhà ăn cơm rồi.
Một lát sau, bà Đường đột nhiên nói một câu đầy ẩn ý: “Bùi Duy à, lần này thật ra dì gọi cháu tới là có chuyện muốn nhờ cháu."
Bùi Duy nghe vậy liền đặt đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Dì, có chuyện gì dì cứ việc nói thẳng, cháu có thể giúp được thì tuyệt đối sẽ cố gắng hết sức giúp dì."
"Ôi, dì cũng không sợ cháu chê cười." Bà Đường thở dài một hơi: “Trước kia cháu và Khanh Nhi yêu nhau, dì vẫn cho hai đứa có thể kết hôn, nhưng không nghĩ tới về sau..."
Đường Nhật Khanh vừa nghe bà Đường nói tới tình cảm của hai người lúc trước liền đau đầu. Cô nhíu mày, nhìn bà Đường: “Mẹ…"
Bà Đường nghe tiếng liền lắc đầu, thuận tiện chuyển đề tài: “Thôi quên đi, chuyện lúc trước không nói nữa. Bây giờ nhà họ Đường dì không bằng lúc trước, Khanh Nhi làm việc ở chỗ Bùi thị các cháu, dì vẫn không mấy yên tâm về con bé, nói thế nào thì quan hệ giữa hai đứa cũng tốt hơn so với người ngoài, mong cháu quan tâm tới con bé thay dì, đây chính là tâm nguyện của dì."
Bùi Duy liếc nhìn Đường Nhật Khanh, vẻ mặt bình thản, thuận miệng đáp: “Dì yên tâm đi, cháu biết rồi."
"Vậy cảm ơn cháu!" Bà Đường rất kích động, nắm tay Bùi Duy và thuận tiện ghé sát lại gần Bùi Duy, hạ giọng nói: “Nếu cháu và Khanh Nhi có thể làm hòa, vậy dì thật sự..."
"Mẹ!" Chân mày Đường Nhật Khanh nhíu chặt: “Lúc trước con cũng đã nói với mẹ rồi!" Sau này, cô và Bùi Duy không thể nào quay lại được nữa.
"Được rồi, được rồi, bọn mẹ nói chuyện, con đừng nói xen vào." Bà Đường nhíu mày, sau đó lại quay đầu nhìn Bùi Duy: “Bùi Duy, cháu ăn thêm thức ăn đi."
Bữa cơm này diễn ra rất lúng túng, từ đầu tới cuối Đường Nhật Khanh đều buồn bực cúi đầu ăn cơm, không nói được mấy câu, mà bà Đường lại ngoài sáng trong tối biểu thị bà muốn hai người làm hòa trở lại với nhau.
Khi ăn xong, bà Đường thấy hai người đều không nói lời nào, trong lòng có chút sốt ruột: “Hai đứa nói chuyện một lát đi, dì đi gọt chút hoa quả."
Bà Đường nói xong còn không quên nháy mắt với Đường Nhật Khanh, sau đó đi vào trong bếp.
Bà vừa đi, bầu không khí trên bàn cơm càng thêm lạnh nhạt. Đường Nhật Khanh lơ đãng ngước mắt, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đối diện đang nhìn cô chằm chằm.
"Đường Nhật Khanh, cho dù bây giờ cô có cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không đồng ý, hôm nay tôi hoàn toàn là nể mặt mẹ cô mới tới đây thôi."
Đường Nhật Khanh nghe được ý giễu cợt trong giọng nói của người đàn ông thì nhìn anh ta mỉm cười: “Thật ngại quá, tôi căn bản không có suy nghĩ này."
Mặt Bùi Duy trầm xuống, sắc mặt có chút khó coi.
"Nếu lần sau mẹ tôi lại mời anh tới, anh cứ kiếm cớ từ chối là được, để tránh cho hai người chúng ta không được tự nhiên."
Đường Nhật Khanh nói xong liền đứng dậy bước nhanh về phía phòng bếp.
Bùi Duy nhìn bóng lưng kiên định của người phụ nữ, ánh mắt tối lại. Cô gái này… thật không biết tốt xấu!
Ăn hoa quả xong, Bùi Duy liền kiếm cớ muốn rời khỏi: “Dì, bây giờ không còn sớm nữa, buổi chiều cháu còn có việc, tôi đi trước đây."
"Cháu đi giờ à?" Bà Đường vội vàng đi theo, bà quay đầu nhìn Đường Nhật Khanh bên cạnh, trầm giọng nói: “Khanh Nhi, còn còn không mau tới đây tiễn Bùi Duy?"
Đường Nhật Khanh miễn cưỡng đứng dậy, đi theo bà Đường tiễn Bùi Duy ra ngoài. Xe của Bùi Duy đỗ ở ngoài cửa lớn, bà Đường kéo Đường Nhật Khanh cùng tiễn Bùi Duy ra đến ngoài cửa lớn.
"Về sau cháu không có chuyện thì thường xuyên tới chỗ dì chơi. Còn nữa, Khanh Nhi nhà dì lại giao cho cháu. Nếu hai đứa đều ở trong cùng một công ty nên thuận tiện thường xuyên ăn cơm với nhau, ở cùng một chỗ..."
Bà Đường nói rất nhiều, căn bản không chú ý tới vẻ mặt của Đường Nhật Khanh.
Cùng lúc đó, dưới tán cây trên con đường trong rừng rậm cách đó không xa có một chiếc Maybach đang đỗ. Bùi Danh Chính vừa muốn móc điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Đường Nhật Khanh, khi anh lơ đãng ngẩng đầu đã thấy người đứng ở cổng biệt thự.
Anh chợt dừng động tác, chân mày lập tức nhíu chặt.
Tại sao… Bùi Duy lại ở đây?