Mục lục
Tổng Giám Đốc Xin Tự Trọng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 110: NHANH CHÓNG TỪ CHỨC!




CHƯƠNG 110: NHANH CHÓNG TỪ CHỨC!
Khi Đường Nhật Khanh tỉnh lại, trời đã tối rồi.
Cô mở mắt, ánh vào mắt cô là một bức tường trắng, đầu cô choáng không đứng dậy nổi, người mềm oặt.
Bùi Danh Chính đừng bên cửa sổ nghe thấy tiếng động, vội vàng xoay người, nhìn Đường Nhật Khanh trên giường, đáy mắt hiện lên ánh sáng: “Đường Nhật Khanh.”
Giọng nói vội vàng, khiến Đường Nhật Khanh tỉnh táo hơn chút, cô mới nhấc mắt, nhìn mặt người đàn ông ấy, bỗng an tâm hơn: “Tôi… Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Mấy tiếng rồi.”
Bùi Danh Chính tiện tay bưng cốc nước ấm bên cạnh lên, bước tới, khi ánh mắt dừng lại trên bàn tay cô không có sức nâng lên, lại sửa ý định.
Anh ngồi xuống bên giường cô, đưa cốc nước tới miệng cô, Đường Nhật Khanh hơi sửng sốt, cúi đầu uống một ngụm.
Sau khi được Bùi Danh Chính cho uống ba bốn ngụm nước, cổ họng cô mới bớt đau đi nhiều.
Bùi Danh Chính đặt cốc nước xuống: “Hôm nay rốt cuộc sao lại thế này?”
Anh để Tề Phong đi thăm dò, tạm thời không tra ra được gì, chỉ đành theo dõi quanh đây. Thành phố Hải lớn nhường ấy, người bọc kín mình theo dõi cả chặng đường từ nội thành tới đó, không phải chuyện dễ.
Đường Nhật Khanh nghe vậy, cơ thể khựng lại, kí ức ban ngày như trận hồng thủy kéo đến, cơ thể cô hơi rét run.
Cho tới bây giờ cô chưa từng gặp người đàn ông đó, ngày thường cũng chưa từng chọc tới ai, nhưng người đàn ông đó gọi tên vô, luôn miệng muốn tìm cô tính sổ, chính cô cũng không rõ chuyện gì xảy ra…
Cô đờ ra lắc đầu, đầu hơi choáng: “Tôi… không biết.”
Mày Bùi Danh Chính nhíu lại: “Tôi đã báo nguy, mượn lực lượng cảnh sát, có thể nhanh chóng tìm được hung thủ.”
Đường Nhật Khanh gật đầu, chậm rãi nói lại chuyện xảy ra từ đầu tới cuối cho Bùi Danh Chính.
“Hình như anh ta nói em trêu chọc em gái anh ta… Nhưng em không nhớ đã đắc tội ai…”
“Em gái?” Ánh mắt Bùi Danh Chính trầm xuống, theo anh biết, từ sau khi nhà họ Đường xảy ra chuyện, đám người bạn bè bên cạnh Đường Nhật Khanh đã tản đi gần hết, mà gần đây cô ở chung với anh, không đắc tội ai.
Chẳng lẽ là Hồ Nguyệt Như?
Sắc mặt Bùi Danh Chính nghiêm túc hơn: “Tên đó còn nói gì?”
“Hết rồi ạ.” Đường Nhật Khanh lắc đầu.
Bây giờ để cô nhớ lại, cô ấn tượng nhất là cặp mắt hung ác của người đàn ông đó, bây giờ nhớ lại, cô không khỏi lạnh hết cả người.
Trong đầu chợt lóe cảnh buổi sáng đi thăm ba, ông bảo cô cẩn thận chút, lẽ nào người đàn ông xuống tay với cô có liên quan đến người báo chuyện?
Đủ loại ngờ vực quân quanh trong đầu, cuối cùn càng ngày càng loạn, như một đám ma.
Bùi Danh Chính nhìn cô đờ người, vẻ mặt không ổn, nửa bên mặt cô còn hơi sưng, sau đầu dán băng gạc, khóe miệng ứ máu đọng, trong tim anh đau lạ, vươn tay nhẹ nhàng nắm tay cô.
Lạnh lẽo.
Đường Nhật Khanh lấy lại sự tỉnh táo, nhìn về phía anh: “Sao vậy?”
“Có đói bụng không? Tôi bảo chị Trương đưa cháo tới, muốn uống không?”
Cô lắc đầu, không muốn ăn: “Tôi hơi mệt.”
Bùi Danh Chính nhẹ giọng mở miệng: “Vậy cô nghỉ ngơi chốc lát, tôi trông cho cô.”
Bốn chữ “tôi trông cho em” Đường Nhật Khanh nghe, y như câu nói chấn động lòng người nhất, cô hít sâu, trái tim bắt đầu đập, ngực ấm áp: “Ừ.”
Chờ tới khi cô ngủ rồi, Bùi Danh Chính cất bước ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt trong nháy mắt khôi phục vẻ lạnh như băng, anh lấy di động gọi cho Tề Phong, trầm giọng ra lệnh: “Đi thăm dò xem, Hồ Nguyệt Như có anh trai gì không.”
Sáng sớm hôm sau, Đường Nhật Khanh vừa tỉnh lại, đã thấy trên ghế sofa, người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, trông anh cứng nhắc, mày nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc.
Là vẻ mặt khi anh làm việc, Đường Nhật Khanh hơi cong môi, cảm thấy cơ thể tốt hơn hôm qua nhiều, cô chống người ngồi, giương mắt lên, thì chạm phải ánh mắt người đàn ông.
Anh tiện tay đặt thứ trong tay sang một bên, đứng dậy, đi tới chỗ cô: “Có đỡ hơn không?”
“Tốt hơn nhiều.” Trừ miệng vết thương sau đầu hơi đau, chỗ khác tốt hơn nhiều.
“Muốn ăn gì, tôi bảo người đi mua.”
“Chút đồ ăn nhẹ là được…”
“Ừ.” Bùi Danh Chính nói rồi, xoay người đi về phía cửa phòng bệnh, mới ngồi dậy, đã cảm thấy lòng bàn tay nóng lên.
Anh bước chậm lại, quay đầu nhìn về phía cô, hai tay cô gái nhỏ nhắn mềm mại kéo anh, trong tim anh thắt chặt, hơi thở lạnh như băng trong giờ phút ấy hòa tan.
“Sao vậy?”
Đường Nhật Khanh do dự mở miệng: “Hôm nay anh không đi làm à?”
Chuyện công ty rất nhiều, nếu anh không về, không biết sẽ loạn thành cái gì.
Mày Bùi Danh Chính giãn ra, hơi cúi người, vươn tay nhéo nhẹ cằm cô: “Cô cảm thấy tôi để cô ở đây một mình có yên tâm được không?”
Lời anh vừa thốt ra, lưu loát mà tự nhiên, khi nói ra chính anh cũng kinh ngạc nhiên, hai má Đường Nhật Khanh nháy mắt nóng lên, ánh mắt cô trốn tránh qua lại, khóe miệng không kìm được cong lên: “Một mình tôi… Thật ra cũng có thể.”
Giọng điệu Bùi Danh Chính đột nhiên đứng đắn: “Nên em muốn tôi đi?”
“Tôi… Không có ý này!” Đường Nhật Khanh vội vàng phủ nhận, bối rối chống lại ánh mắt người đàn ông, khi nhận ra ý cười đáy mắt anh, hai má càng đỏ.
Bùi Danh Chính cười khẽ, đáy mắt xẹt qua sự nuông chiều: “Được rồi, tôi xếp người mua bữa sáng cho em, lát nữa là về.”
Đường Nhật Khanh ngoan ngoãn gật đầu, tâm trạng tốt.
Hơn mười phút sau, cửa đột nhiên truyền tới tiếng vang, Đường Nhật Khanh còn tưởng là Bùi Danh Chính đã quay lại, kích động ngồi thẳng người, ai ngờ nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Khanh Nhi!”
Cô mới ngẩng đầu, đã thấy mẹ Đường đi tới, sắc mặt sốt ruột.
“Mẹ!” Đầu tiên Đường Nhật Khanh sửng sốt, sau đó hít mũi, nước mắt không tự chủ được trào ra dũng mãnh.
Cô sống hơn hai mươi năm, đừng nói là bị đánh, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai động tới một ngón tay, mà chuyện ngày hôm qua, với cô mà nói đúng là một cơn ác mộng.
Mẹ Đường bước nhanh đến gần, khi nhìn thấy trên mặt Đường Nhật Khanh xanh tím, sắc mặt thay đổi, đôi mắt bà rưng rưng: “Ai làm con ra nông nỗi này? Khanh Nhân…”
Đường Nhật Khanh kìm nước mắt, mạnh mẽ nở nụ cười, nhìn mẹ Đường rơi lệ, mở miệng an ủi: “Mẹ… Không sao đâu ạ, con không sao.”
“Đã thành cái dạng này rồi còn nói không sao? Sáng sớm hôm nay mẹ nhận được cuộc điện thoại, nói con đã xảy ra chuyện, sợ tới mức mẹ chạy luôn tới bệnh viện, con đây là……”
Cảm xúc mẹ Đường không khống chế được, Đường Nhật Khanh đánh nói giản lược chuyện hôm qua xảy ra với mẹ Đường.
Mẹ Đường lau nước mắt: “Rốt cuộc là ai, dám ra tay ác độc với con như thế!”
“Mẹ, đừng lo, đã báo cảnh sát rồi, sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ thôi…”
Mẹ Đường lau nước mắt, đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Không được! Công việc này con không cần làm nữa! Thật sự rất nguy hiểm! Tự dưng phải tôi, giờ còn bị người đánh cũng không biết hung thủ là ai, công việc này không thể làm……”
Đường Nhật Khanh ngẩn người, phản ứng kịp, vội vàng mở miệng: “Mẹ, chuyện này không liên quan gì tới công việc, đợi khi nào con bắt được hung thủ thì chân tướng sẽ rõ.”
“Khanh Nhi!” Sắc mặt mẹ Đường đột nhiên nghiêm túc: “Sao con không tin lời mẹ! Con nói xem con ngoại trừ đi làm, thời gian còn lại không làm gì hết, không phải đắc tội ở công ty thì chẳng lẽ ở chỗ nào khác?”
Đường Nhật Khanh bỗng nghẹn lời, không thể nói rõ ra, cô cũng không rõ cô đắc tội ai.
Mẹ Đường nhìn Đường Nhật Khanh hồi lâu không nói câu nào, giọng điệu rắn rỏi hơn: “Nói ngắn lại, phần công việc của con, nhanh chóng từ chức đi, chuyện này có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai! Rất nguy hiểm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK