CHƯƠNG 104: NGƯỜI PHỤ NỮ NGU XUẨN
Đường Nhật Khanh nói chắc nịch: "Trừ buổi trưa lúc ăn cơm, tôi không hề rời khỏi phòng làm việc."
Bùi Danh Chính trầm giọng hỏi: "Hôm nay có ai đến phòng làm việc của cô không?"
"Có mấy người của bộ phận khác đến đưa tài liệu, nhưng bọn họ đều để tài liệu rồi đi luôn, không hề có người khả nghi."
Trong phòng làm việc của cô cũng không lắp camera, hơn nữa bình thường những người của bộ phận khác đến đưa tài liệu, người đến người đi, căn bản không dễ dàng tra được.
Nếu quả thật có người cố ý ra tay, vậy nhất định đã có chuẩn bị trước, sẽ không để người khác phát hiện ra manh mối.
Im lặng trong chốc lát, Bùi Danh Chính đột nhiên nói một câu: "Có lẽ là người trong nội bộ công ty, hơn nữa biết cô đang dịch hợp đồng giúp An Nhu. Nhưng mục đích làm thế để làm gì?"
Đường Nhật Khanh nghe vậy, tâm trạng phức tạp.
Bùi Danh Chính nói mấy câu, tất cả đều chỉ ra người buổi trưa ra vào phòng làm việc của cô, xóa tài liệu của cô chắc chắn là nhân viên nội bộ công ty. Nhưng tại sao người đó phải làm như vậy? Làm như thế thì được gì?
Mạch suy nghĩ dừng lại, trong chốc lát không có tiến triển gì. Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, trong lòng Đường Nhật Khanh căng thẳng, vội vã nghe.
Là An Nhu gọi tới: "Thư ký Đường, hợp đồng đã dịch xong chưa? Bây giờ đã qua nửa tiếng rồi, tôi phải mau chóng trình lên Phó tổng giám đốc Phương......"
"Thư ký An," Đường Nhật Khanh lo lắng không yên, lời nói trong miệng không thể nào thốt ra, cô vừa nâng mắt, đúng lúc đối diện ánh mắt Bùi Danh Chính.
Sự căng thẳng khiến cô càng thêm xấu hổ lúng túng, không biết phải giải thích với An Nhu thế nào. Nhưng ánh mắt của Bùi Danh Chính rõ ràng là muốn cô tự mình giải quyết.
Cô hít sâu một hơi, nhẹ giọng mở miệng: "Thư ký An, tôi vừa mới phát hiện ra, tài liệu tôi dịch không thấy đâu nữa."
Giọng An Nhu nhất thời thay đổi: "Có ý gì? Sao lại không thấy? Không chuẩn bị trước hay sao?"
"Nói chun bây giờ trong máy tính không tìm thấy. Thư ký An, cô có thể nói với Phó Tổng giám đốc Phương một tiếng, bảo ông ấy cho tôi chút thời gian, sáng mai tôi sẽ gửi được không?"
Hôm nay không tìm được tài liệu, cứ tiếp tục như thế cũng không phải là cách. Cô phải nghĩ cách bổ sung. Biện pháp duy nhất là hôm nay cô phải thức đêm dịch lại một lần nữa. Trước đó đã dịch một lần, lần này làm lại có thể sẽ dễ dàng hơn một chút. Cô chỉ có thể tranh thủ thời gian để sáng sớm mai gửi tài liệu lên.
An Nhu rất thất vọng: "Thư ký Đường, sao lại xảy ra chuyện như thế chứ? Tôi đã tin tưởng cô như vậy....."
"Huống hồ tôi đã nói với Phó Tổng giám đốc Phương là chiều nay sẽ nộp tài liệu lên cho ông ấy, lúc này lại xảy ra chuyện như thế, cô bảo tôi phải ăn nói thế nào với Phó Tổng giám đốc Phương đây?"
Trong lòng Đường Nhật Khanh cảm thấy áy náy, cô luôn miệng xin lỗi: "Xin lỗi thư ký An, chuyện lần này quả thực trách tôi, nếu không để tôi nói rõ tình huống với Phó Tổng giám đốc Phương, giải thích với ông ấy một chút....."
"Quên đi, vẫn nên để tôi đi nói đi."
Chuyện đơn báo giá lần trước Phương Vĩnh Thành đã rất tức giận, nếu như lại cho ông ta biết cô làm hỏng chuyện, chỉ sợ ông ta càng tức giận hơn.
Đường Nhật Khanh cắn cắn môi, trong lòng băn khoăn: "Thư ký An, tôi sẽ lập tức làm lại, buổi sáng ngày mai sẽ gửi cho cô."
Trong công việc, kiêng kỵ nhất là xảy ra chuyện như vậy. Đồng nghiệp giúp đỡ nhau, nếu không chắc chắn sẽ lập tức từ chối, mà đã nói thì nhất định phải làm, cuối cùng không hoàn thành công việc sẽ khiến cả hai bên khó xử.
Cúp điện thoại, trong lòng Đường Nhật Khanh nặng nề, im lặng một lúc lâu không hề nói lời nào.
Chuyện này đúng là do cô quá chủ quan. Cô không chỉ quên chuẩn bị tài liệu đề phòng, hơn nữa đi ra ngoài cũng không tắt máy tính, đúng lúc để người ngoại nhân cơ hội lợi dụng.
Một lúc lâu sau, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp hữu lực: "Đường Nhật Khanh, bây giờ cô phải nhanh chóng sửa chữa sai lầm chứ không phải là lúc hối hận."
Lời nói của Bùi Danh Chính như tiếng sấm dội bên tai, trong nháy mắt đánh thức cô. Cô hít vào một ngụm khí lạnh, giương mắt nhìn về phía Bùi Danh Chính: "Tôi biết rồi, tôi lập tức làm ngay."
Sau khi Bùi Danh Chính rời khỏi, Đường Nhật Khanh lập tức sao chép hợp đồng gốc vào ổ flash USB và bắt đầu dịch lại. Vì hợp đồng liên quan đến quá nhiều danh từ riêng, cộng với nhiều điều khoản và giá cả,.... cho nên bản dịch rất phức tạp, có nhiều từ Đường Nhật Khanh phải tra lại một lần nữa.
Mãi cho đến lúc tan tầm, cô mới chỉ dịch xong vài trang. Như vậy xem ra tối nay cô nhất định phải thức đêm làm việc.
Nửa tiếng sau, người trong công ty hầu như đã về hết, bên ngoài cũng dần yên tĩnh lại. Đường Nhật Khanh ở trong phòng làm việc, tập trung tinh thần dịch tài liệu.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, sau đó có người đẩy cửa bước vào. Đường Nhật Khanh ngẩng đầu một cái, liền thấy Bùi Danh Chính đang đứng ở cửa.
Động tác của cô dừng lại, vô cùng kinh ngạc: "Tổng giám đốc Bùi....."
Bùi Danh Chính sải bước chân đi tới, thuận tiện để thứ trong tay lên bàn, Đường Nhật Khanh nhìn vào mới phát hiện ra đó là một phần thức ăn nhẹ.
"Ăn một chút rồi làm tiếp."
Trong lòng Đường Nhật Khanh ấm áp, giương mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông, vẫn lạnh như băng. Nhưng tan tầm đã lâu rồi như thế, thế mà anh còn băn khoăn một người như cô còn chưa ăn cơm chiều.
"Cảm ơn." Đường Nhật Khanh nhẹ nhàng nói cảm ơn, đôi mắt rũ xuống như đang suy nghĩ điều gì.
Không phải tôi nay Bùi Danh Chính muốn hẹn hò với Lục Nghệ Lăng sao? Sao anh còn chưa đi?
Cô ngước mắt nhìn về phía anh, lời nghi ngờ vọt lên rồi dừng lại bên môi, rốt cuộc cũng không nói ra.
Cô mở phần thức ăn, cầm đũa lên, vừa ăn một miếng cơm đã cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, không nhịn được ho khan.
Bùi Danh Chính thấy người phụ nữ che miệng không ngừng ho khan, nhướng mày.
Ăn một bữa cơm cũng có thể sặc được, người phụ nữ ngu xuẩn.
Đường Nhật Khanh cúi đầu, ho khan không ngừng, mới ngừng ho nên cả khuôn mặt đỏ bừng. Bùi Danh Chính nhíu mày, thấy cốc nước trên bàn trống rỗng, không thể làm gì khác hơn là vươn tay cầm lấy chiếc cốc đi đến gian uống trà bên cạnh rót một cốc nước mang đến.
Thấy Bùi Danh Chính cầm cốc nước đi tới, Đường Nhật Khanh sửng sốt, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp.
Nhận cốc nước, sau khi uống mấy ngụm nước, Đường Nhật Khanh mới cảm thấy tốt hơn nhiều. Cô đang muốn cảm ơn Bùi Danh Chính thì anh chợt lên tiếng.
"Về nhà lại tiếp tục làm."
"Tôi....." Đường Nhật Khanh do dự một chút, ngước mắt nhìn anh, không biết nên nói như thế nào.
Sắc mặt Bùi Danh Chính dần tối lại: "Chẳng lẽ cô muốn ở đây làm cả đêm?"
Đường Nhật Khanh không thể phản bác, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, thu dọn chút đồ cần mang, cùng anh rời khỏi phòng làm việc.
Trong công ty hình như chẳng còn ai, cả hành lang rất yên tĩnh, Đường Nhật Khanh đi bên cạnh Bùi Danh Chính, một lúc lâu sau cũng không có nói một câu.
Mấy ngày gần đây hai người bọn họ tiếp xúc có chút xấu hổ, hôm nay lại đối mặt trong hoàn cảnh thế này lại càng không có gì để nói.
Lúc chờ thang máy, Đường Nhật Khanh rốt cuộc không nhịn được nữa, thử mở miệng hỏi: "Hôm nay không phải anh muốn đi ăn với cô Lục sao? Sao lại chưa đi....."
Vẻ mặt Bùi Danh Chính không thay đổi gì nhiều, nghe Đường Nhật Khanh nói như vậy thì nhạt nhẽo mở miệng: "Tôi có việc bận."
Đường Nhật Khanh nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, theo Bùi Danh Chính rời khỏi công ty, trở về biệt thự.
Về đến nhà, chị Trương cứ luôn khuyên Đường Nhật Khanh ăn chút gì đó. Thức ăn nóng hổi vào bụng, Đường Nhật Khanh cảm giác toàn thân tràn đầy năng lượng. Cô đang muốn lên lầu trở về phòng tiếp tục công việc thì Bùi Danh Chính đang ngồi trên sofa cũng đứng dậy đi theo.
"Đường Nhật Khanh."
Bước chân Đường Nhật Khanh dừng lại, quay đầu đã trông thấy Bùi Danh Chính đi lên cầu thang: "Sao vậy?"
"Đến phòng làm việc của tôi."
Phòng làm việc? Không phải phòng làm việc của anh trước giờ không ai được phép vào sao?