CHƯƠNG 07: GIẬN DỖI CÁI GÌ
Sáng sớm hôm sau.
Đường Nhật Khanh tỉnh dậy từ rất sớm, mở máy tính xem những bài báo liên quan đến Đường Thị, không có tiến triển gì, đến tin tức liên quan đến cô cũng biến mất hết.
Chắc những bài báo này tổn hại đến danh dự của nhà họ Bùi, bọn họ mới ra tay xóa hết đi.
Nghĩ đến đây, cô lại không khỏi thở dài.
Buổi chiều, cô đến công ty một chuyến, lấy tài liệu vay tiền đã được chuẩn bị sẵn, lái xe đến nhà hàng đã hẹn để gặp Triệu Văn Thành.
Trước khi xuất phát, trợ lý Tống còn cố ý cho cô một gói thuốc bột, để cô có thể thoát thân vào lúc nguy cấp.
Lúc cô đi đang là giờ cao điểm muộn, Đường Nhật Khanh bị kẹt trên đường một lúc, khó khăn lắm mới ra được đường lớn, thì lốp xe lại bị thủng.
Con đường này đang trong thời gian tu sửa, bình thường không ai đi qua, Đường Nhật Khanh cầm điện thoại nhìn giờ, có chút sốt ruột, lại chỉ có thể nén cơn giận lại, gọi xe kéo tới.
Đang lúc phiền não, bỗng có ánh đèn xe từ đằng sau chiếu tới, cuối cùng dừng ở bên cạnh cô.
Cửa sổ đằng sau xe từ từ kéo xuống, để lộ gương mặt lạnh lùng cao quý của Bùi Danh Chính.
“Xe hỏng rồi à?”
“Bùi… sao anh lại ở đây?”
Đây là con đường gần với khách sạn Đêm Sao nhất, chỉ là thời gian này đang sửa, rất ít người đến đây.
Đêm Sao là khách sạn cao cấp nổi tiếng ở Hải Thành, rất nhiều thương gia kỳ cựu hay chọn nơi này để bàn chuyện công việc.
Bùi Danh Chính không đáp lời cô, chỉ nhàn nhạt mà liếc mắt một cái, thấp giọng nói: “Đến Đêm Sao à? Tôi đưa cô đi.”
“Không cần đâu.” Đường Nhật Khanh không nghĩ nhiều liền từ chối.
Chuyện tối hôm đó bọn họ đã nói rất rõ rồi, bây giờ cô không muốn dính líu gì với nhà họ Bùi nữa.
“Muộn thế này rồi, cô ở đây đợi bọn vô lại đến à?” Chất giọng lạnh lẽo khàn khàn của người đàn ông vang lên.
Đường Nhật Khanh hơi run lên, không nhịn được mà nhỏ tiếng nói: “Bọn lưu manh ở đây không đáng sợ bằng anh đâu.”
“Đường Nhật Khanh, cô cứ nói to lên.”
Đường Nhật Khanh ngẩng đầu đón ánh mắt của anh: “Giám đốc Bùi, tôi với anh chỉ là quan hệ xã giao, thật không dám làm phiền giám đốc Bùi đưa tôi chuyến này, tôi đợi ở đây là được rồi.”
“Ồ?”
Anh hơi nhướng mày, đôi mắt phương dài lộ ra chút hứng thú: “Quan hệ xã giao? Ở trên giường chúng ta cũng là quan hệ xã giao à?”
“Anh nói vậy…”
Đường Nhật Khanh có hơi bực mình, vừa định phản bác lại không cần thận làm đau vết thương ở mắt cá chân, hít mạnh một hơi, khiến Bùi Danh Chính chú ý.
Anh lạnh lùng rời tầm nhìn đi rất nhanh, ngữ khí còn mạnh mẽ hơn vừa nãy: “Đừng lãng phí thời gian của tôi nữa, lên xe!”
Đường Nhật Khanh nắm chặt tay, nhìn đèn đường mới dựng còn chưa sáng đèn, bốn phía là một màn đen thăm thẳm, trong lòng hơi hoảng loạn.
Lưỡng lự giây lát, cuối cùng cũng ngồi lên xe.
Vừa đóng cửa xe lại, quay đầu đã nhìn thấy ánh mắt Bùi Danh Chính nhìn cô, trong mắt như có ý đùa cợt.
Trên đường, hai người không nói gì, Đường Nhật Khanh muốn giải thích rõ chuyện tối qua, nhưng không dám nhắc lại nữa, có khi chỉ đổi lại một màn sỉ nhục khác mà thôi.
Cô mở cửa định xuống xe, đằng sau bỗng truyền đến âm thanh trầm thấp đầy từ tính của Bùi Danh Chính.
“Đường Nhật Khanh.”
Cô dừng động tác, quay đầu nghi hoặc nhìn anh.
Chỉ thấy thần sắc anh lạnh nhạt, nói: “Một món đồ, bán đi bán lại nhiều lần sẽ mất đi giá trị, điều này cô phải nghĩ cho kỹ.”
“Anh có ý gì?” Cô nhìu mày.
Thấy sắc mặt cô bỗng chốc khó coi, đôi môi mỏng của Bùi Danh Chính cong lên, hài lòng mà thu mắt về, nói với tài xế.
“Đi thôi.”
“Bùi Danh Chính, anh giải thích rõ ràng cho tôi!”
Cô muốn đuổi theo hỏi rõ, nhưng chiếc xe ngay lập tức đã biến mất cuối đường.
Lời đó của anh như một cái bạt tai, tát mạnh vào má cô, đau đến xót xa.