Mục lục
Tổng Giám Đốc Xin Tự Trọng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 185: HỎI THĂM TÌNH HÌNH HAY LÀ ĐI ĐÁNH HỘI ĐỒNG.




CHƯƠNG 185: HỎI THĂM TÌNH HÌNH HAY LÀ ĐI ĐÁNH HỘI ĐỒNG.
Đường Nhật Khanh chợt bối rối, cô lập tức đứng dậy, nhìn bảy tám người đang đứng chặn trước cửa văn phòng của cô, bọn họ đều đang trừng mắt nhìn cô với sắc mặt âm u.
“Cô là?” Đường Nhật Khanh nghi hoặc bước tới, nhất thời vẫn chưa hiểu tình hình.
Cô mới từ phòng khách về khoảng chừng hai mươi phút, thì không ngờ lại có một đám người đột ngột tìm tới.
“Tôi là trưởng nhóm a của Bộ phận dự án, cô có biết rằng toàn thể thành viên của nhóm chúng tôi đang chờ đợi sự hợp tác giữa Bùi Thị và Hạo Thông để phê duyệt quỹ dự án không! Tất cả đều là vì cô! Cô đã làm hỏng hợp tác nên hạng mục dưới tay chúng tôi mới phải tạm hoãn lại!”
Nghe người phụ nữ đeo kính gọng đen nói, Đường Nhật Khanh mới từ từ hiểu ra.
Lý do tại sao Bùi Thị hợp tác với Tập đoàn tài chính Hạo Thông chính là vì việc quay vòng tiền vốn cần thiết cho một số dự án gần đây không được phê duyệt nên dự án không được thực hiện, điều này đối với các nhóm nhỏ của Bộ phận dự án mà nói, nếu dự án không được thực hiện thì bọn họ cũng chỉ có thể nhàn rỗi ngồi không mà thôi.
Chả trách mà cô vừa xung đột với Ngô Hàn Lâm xong thì các đồng nghiệp của Bộ phận dự án đã trực tiếp kéo đến rồi.
“Đường Nhật Khanh! Cô thì thoải mái rồi, cô với Tổng giám đốc Bùi yêu đương cho nên hoàn toàn đâu cần phải lo lắng mấy chuyện kế sinh nhai! Còn nhóm nhỏ mười mấy người chúng tôi thì đều đang mong mỏi vào cái dự án này, chỉ một câu nói của cô mà đã cắt luôn đường sống của chúng tôi rồi!”
“Đúng vậy! Cô ngoại trừ được cái mặt xinh đẹp thì còn làm được gì nữa!”
“...”
Những lời nói khó nghe vang lên không dứt, lỗ tai của Đường Nhật Khanh như muốn nổ tung luôn rồi, cô cắn cắn môi, hít thở một hơi thật sâu rồi cất giọng trầm thấp nói: “Mọi người nghe tôi giải thích! Tổng giám đốc Ngô của Tập đoàn tài chính Hạo Thông chả phải là một người chân chính gì, lần này ông ta đến đây căn bản không phải để bàn chuyện hợp tác! Mọi người yên tâm, cho dù công ty không hợp tác với Hạo Thông đi nữa thì cũng sẽ hợp tác với những công ty tài chính khác thôi, và quỹ dự án sẽ không bị trì hoãn nữa.”
Nghe cô nói thì đám đông lại lên tiếng phản đối: “Quỹ dự án sẽ không bị trì hoãn nữa? Cô thật sự coi mình là phu nhân Tổng giám đốc Bùi Thị rồi sao? Cô nói được phê duyệt thì liền được phê sao? Ai tin!”
“Đúng vậy!”
Những thanh âm hùa theo phản đối vang lên, tất cả mọi người đều đang chỉ trích Đường Nhật Khanh, đầu óc cô lúc này choáng váng tột cùng, ngay cả lời giải thích cũng không cách nào thốt ra được, trái tim cô như có gì đó làm cho nghẹn lại, đối mặt với những lời chỉ trích và buộc tội của mọi người, nhất thời cô cảm thấy bất lực.
Khi Giang Vãn Vãn đến cửa văn phòng của Đường Nhật Khanh liền thấy rất nhiều người đang vây đầy cả trong lẫn ngoài, cô chợt ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng chen lấn đám đông để len vào bên trong.
Việc Đường Nhật Khanh và Tổng giám đốc Ngô của Tập đoàn tài chính Hạo Thông xung đột vừa nãy đã được lan truyền ra khắp trên trên dưới dưới của công ty rồi, cô còn nghe nói người của Bộ phận dự án đến tìm Đường Nhật Khanh để tính sổ, cô vì nhất thời lo lắng sợ hãi nên mới nhanh chóng chạy tới đây,
Xung quanh cô đầy ắp những tiếng ồn tạp nham của đám đông, khó khăn lắm mới chen vào trong được, lúc này cô nhìn thấy tổ trưởng của Bộ phận dự án Tô Dung đang tức giận chất vấn Đường Nhật Khanh: “Không phải cô nói có cách để phê duyệt quỹ dự án sao? Vậy cô nói thử xem, cô có cách gì!”
Đường Nhật Khanh đứng yên lặng cúi đầu xuống, một câu cũng không nói.
Giang Vãn Vãn lập tức đi lên trước chặn trước mặt Đường Nhật Khanh: “Các người làm gì vậy! Ỷ Tổng giám đốc Bùi không có ở công ty nên đến ăn hiếp người khác sao!”
“Ai ăn hiếp cô ta! Cô ta tự làm hỏng hợp tác! Cô bảo mấy người chúng tôi làm sao đây!”
Đám đông thấy Giang Vãn Vãn ra mặt, liền chĩa mũi dùi lên người cô.
Đường Nhật Khanh đưa mắt nhìn Giang Vãn Vãn chặn trước mặt của mình, trái tim cô bất giác dịu đi một chút, sau đó cô vươn tay kéo cô ấy ra: “Vãn Vãn, chuyện này không liên quan gì đến em, em tránh ra đi...”
Mấy người của Bộ phận dự án này chắc chắn thường ngày cũng đã có thành kiến với cô rồi, cho nên hôm nay mới mượn cớ này cố ý đến tìm cô gây phiền phức, dù gì cô cũng sẽ không tránh được.
Nhưng nếu làm liên lụy Giang Vãn Vãn, để cô ấy chịu những lời chửi mắng với cô, thì cô áy náy lắm.
“Nhật Khanh! Chị đừng sợ! Bọn họ chỉ ỷ thế hiếp người thôi! Chuyện này cũng đâu phải chỉ một mình chị sai đâu!”
Giang Vãn Vãn từ đầu đến cuối đều bảo vệ trước mặt của Đường Nhật Khanh, không chịu tránh ra, người của Bộ phận dự án thì huyên náo không ngừng, bên ngoài cũng có không ít người đến xem náo nhiệt, nhất thời hiện trường trở thành một đống hỗn độn.
Người phụ nữ đeo kính gọng đen tên Tô Dung bước lên trước, áp sát trước mặt Đường Nhật Khanh: “Toàn bộ người trong nhóm chúng tôi đều đang đợi lần hợp tác này, nếu cô thật sự muốn giải quyết vấn đề này thì đi tìm người của Tập đoàn Hạo Thông xin lỗi đi!”
Nghĩ tới khuôn mặt dung tục của Ngô Hàn Lâm là Đường Nhật Khanh lại cau mày dữ dội, ngữ khí của cô vô cùng kiên quyết: “Tôi tuyệt đối sẽ không xin lỗi ông ta!”
Cô đã làm hỏng việc hợp tác, thì sẽ dám làm dám chịu, đợi Bùi Danh Chính trở về rồi muốn trừng phạt cô thế nào cũng được, nhưng cô tuyệt đối không bao giờ xin lỗi chuyện mà mình không làm sai.
Đám đông nghe cô kiên quyết như vậy thì càng tức giận, không biết đột nhiên có ai trong số đó đã vươn tay đẩy Đường Nhật Khanh một cái.
Đôi chân cô chợt loạng choạng, cả người suýt chút nữa là đã ngã xuống, nhưng cũng may là Giang Vãn Vãn đã kịp thời vươn tay đỡ cô.
Giang Vãn Vãn tức giận đến cả mặt đều đỏ bừng lên, cô đỡ Đường Nhật Khanh dậy rồi tức tức giận lên tiếng quát đám người xung quanh: “Cùng là đồng nghiệp trong công ty! Sao các người lại có thể làm như vậy!”
“Cô ta đáng đời! Ngoại trừ câu dẫn Tổng giám đốc Bùi thì còn biết làm gì chứ!”
“Không có năng lực thì đừng có tỏ ra mạnh mẽ nữa! Chuyện cô ta làm hỏng không trách cô ta chứ trách ai!”
Những tiếng chỉ trích hòa lẫn vào nhau, chính vào lúc này đột nhiên có một thanh âm run rẩy vang lên: “Tổng...Tổng giám đốc Bùi đến rồi!”
Đám người xung quanh chợt khựng lại, tất cả bọn họ đều đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, và khi nhìn thấy Bùi Danh Chính đang đứng ở phía sau cách họ không xa, sắc mặt đám người đều thay đổi, không dám cất tiếng nữa.
Thấy đám đông yên lặng, Bùi Danh Chính mới sải bước đi tới, khi anh bước đến, cả người anh trên dưới đều toát ra một khí tức băng lãnh, và còn cả một áp lực vô hình đáng sợ nữa.
Bùi Danh chính cất giọng trầm thấp hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy Bùi Danh Chính, Tô Dung không còn vẻ kiêu ngạo vừa nãy nữa, cô ta hít thở sâu một hơi rồi nhẹ giọng nói: “Chúng tôi đều là người của Bộ phận dự án, bởi vì thư ký Đường đã làm hỏng chuyện hợp tác với Tập đoàn tài chính Hạo Thông, quỹ dự án của chúng tôi chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nên mới tới đây để hỏi thăm tình hình thôi.”
“Hỏi thăm tình hình?” Ánh mắt Bùi Danh Chính càng trở nên trầm hơn, dưới đáy mắt còn mang theo một sự tức giận kìm nén: “Các người có chắc là không phải tới đây để đánh hội đồng chứ?”
Dám bắt nạt người phụ nữ của anh ngay dưới mí mắt anh, bọn họ tưởng anh không nhìn ra sao?!
Chỉ một câu nói của anh đã khiến đám người xung quanh im bặt.
Bùi Danh Chính ngước mắt lên, xuyên qua đám người nhìn về phía Đường Nhật Khanh, ánh mắt anh dừng lại trên người cô một lát rồi dời đi, sau đó lạnh lùng ra lệnh: “Tất cả mọi người tới văn phòng giải thích mọi chuyện từ đầu đến cuối cho tôi!”
Nói xong Bùi Danh Chính liền không hề do dự mà quay người rời đi.
Đám người vừa nãy còn náo loạn ồn ào bây giờ người người đều như trái cà tím bị sương bao phủ, không dám nhiều lời nữa mà sải bước đi theo Bùi Danh Chính.
Đường Nhật Khanh đứng sững sờ tại chỗ, mãi đến khi Giang Vãn Vãn kéo kéo tay áo cô, cô mới tỉnh thần lại.
“Nhật Khanh, chúng ta đi thôi, tới phòng họp nói chuyện rõ ràng! Có Tổng giám đốc Bùi ở đây nhất định sẽ không để chị bị bắt nạt đâu!”
Đường Nhật Khanh hít thở một hơi thật sau, cô do dự một lát rồi đưa tay nắm lấy tay Giang Vãn Vãn: “Vãn Vãn, có thể giúp chị một việc không?”
Mười phút sau, đám người vừa nãy còn chặn ở trước cửa văn phòng của Đường Nhật Khanh đều đã có mặt tại phòng họp, bọn họ đứng thành một hàng, còn Đường Nhật Khanh thì đứng ở ngay cửa, giữ một khoảng cách với họ.
Không khí trong phòng họp vô cùng yên lặng, sau một lúc Bùi Danh Chính mới lên tiếng: “Ai nói trước?”
Đám người của Bộ phận dự án đưa mắt nhìn nhau, không có ai dám đứng ra nói trước.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, thấy không có ai nói cô liền dứt khoác bước ra: “Tôi nói.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK