CHƯƠNG 101: VỨT RÁC!
Bùi Danh Chính hơi hí mắt, xác nhận bản thân không nhìn nhầm. Mẹ Đường đang kéo Bùi Duy vui vẻ chuyện trò, mà Đường Nhật Khanh thì đứng một bên.....
Trong lòng anh căng thẳng, ngực muốn nổ tung. Anh biết Đường Nhật Khanh và Bùi Duy từng yêu đương, nhưng rõ ràng bọn họ đã chia tay, tại sao dạo này lại đột nhiên liên lạc nhiều hơn?
Trước đó anh thấy hai người họ liếc mắt đưa tình ở công ty, ôm ôm ấp ấp, hôm nay lại tận mắt trông thấy Bùi Duy đến nhà Đường Nhật Khanh làm khách. Sáng nay Đường Nhật Khanh còn nói với anh phải về nhà, lại không hề nói cho anh biết cô về nhà là để gặp Bùi Duy!
Mệt anh còn đặc biệt chạy đến phòng làm việc của một người bạn để chọn lễ phục cho cô! Không ngờ lúc chạy đến lại nhìn thấy một cảnh như vậy!
Tay cầm điện thoại di động của Bùi Danh Chính nắm chặt, sau đó dời ánh mắt, lạnh giọng ra lệnh cho Tăng Hoành : "Quay đầu, quay về."
Tăng Hoành nhìn ra được tâm trạng Bùi Danh Chính thay đổi, không dám hỏi nhiều, lập tức khởi động xe.
Trước cửa biệt thự, mẹ Đường mặt đầy tươi cười nhìn Bùi Duy.
"Được rồi, dì sẽ không làm lỡ thời gian của cháu nữa. Bùi Duy, cháu đi đi, lái xe chậm một chút."
"Vâng thưa dì, lần sau chúng ta trò chuyện tiếp." Bùi Duy nói, xoay người lên xe.
Đường Nhật Khanh lơ đãng nhìn về phía xa xa, thấy một chiếc xe quen thuộc, trong lòng căng thẳng, vội vã mở to hai mắt nhìn thêm mấy lần.
Xe càng ngày càng đi xa, cô không nhìn rõ biển số xe, nhưng chắc chắn màu sắc và kiểu dáng chiếc xe này giống hệt xe của Bùi Danh Chính.
Chẳng lẽ là Bùi Danh Chính? Nhưng anh đến đây làm gì?
Mẹ Đường thấy Đường Nhật Khanh một lúc lâu cũng không nói gì, không nhịn được vươn tay kéo cô một cái: "Khanh Nhi! Bùi Duy phải đi rồi, con không chào hỏi nó sao?"
Đường Nhật Khanh phục hồi tinh thần, giương mắt quét qua Bùi Duy đang muốn lên xe một vòng, hoàn toàn không có tâm trạng gì. Cô nhẹ nhàng tránh khỏi tay mẹ Đường, không nói một lời xoay người đi vào trong phòng.
"Đứa bé này!" Mẹ Đường ngẩn người, ngược lại nhìn về phía Bùi Duy, ngượng ngùng mở miệng: "Nó không hiểu chuyện, để dì dạy lại nó......"
Đường Nhật Khanh về đến phòng, lập tức cầm điện thoại di động trên bàn kiểm tra, không có cuộc gọi chưa nhận, cũng không có tin nhắn chưa đọc. Lồng ngực cô trống rỗng, nghĩ lại lúc vô tình nhìn thấy chiếc xe kia, trong lòng càng lo lắng bất an.
Nếu như người vừa rồi thật sự là Bùi Danh Chính, vậy không chừng anh đã nhìn thấy cảnh cô, mẹ Đường và Bùi Duy ở chung với nhau. Nếu như thế, Bùi Danh Chính có phải sẽ hiểu lầm bọn họ hay không?
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: "Khanh Nhi!"
Đường Nhật Khanh lấy lại tinh thần, quay người lại liền thấy mẹ Đường đang mở cửa đi vào.
"Sao thế mẹ?"
Sắc mặt mẹ Đường rất khó coi. Bà đi lên phía trước, lông mày nhíu lại: "Mẹ tốn hết tâm huyết sắp xếp cho con, cơ hội tốt như thế mà sao con lại không biết nắm chặt lấy hả! Nếu con và Bùi Duy có thể làm lành, sau này chúng ta cũng sẽ không phải chịu khổ nữa!"
"Mẹ....." Sắc mặt Đường Nhật Khanh đột nhiên nghiêm túc: "Con và Bùi Duy không thể quay lại được! Con cũng tuyệt đối không ở bên anh ta vì tiền đâu!"
Mẹ Đường cao giọng: "Vậy con liền cam chịu cuộc sống khổ cực của hai chúng ta sao? Khanh Nhi, sao con lại không hiểu cho nỗi lòng của mẹ đây? Bây giờ đã không thể trông cậy vào ba con nữa rồi!"
Đầu Đường Nhật Khanh căng lên, nghe thấy câu nói kia liền cảm thấy giống như bị người ta đấm một quyền: "Thế nào gọi là không trông cậy nổi vào ba nữa? Cho dù ba có phạm sai lầm cũng không có nghĩa là ông ấy không ra ngoài được nữa! Không cần biết ông ấy phải đợi mấy năm, con đều chờ ông ấy ra ngoài!"
Mẹ Đường nhìn Đường Nhật Khanh, muốn vươn tay kéo cô, thế nhưng Đường Nhật Khanh lại lui về phía sau một bước, né tránh tay bà.
Sắc mặt mẹ Đường rất khó coi. Bà đi lên phía trước, lông mày nhíu lại: "Mẹ tốn hết tâm huyết sắp xếp cho con, cơ hội tốt như thế mà sao con lại không biết nắm chặt lấy hả! Nếu con và Bùi Duy có thể làm lành, sau này chúng ta cũng sẽ không phải chịu khổ nữa!"
"Mẹ......" Sắc mặt Đường Nhật Khanh đột nhiên nghiêm túc: "Con và Bùi Duy không thể quay lại được! Con cũng tuyệt đối không ở bên anh ta vì tiền đâu!"
Mẹ Đường cao giọng: "Vậy con liền cam chịu cuộc sống khổ cực của hai chúng ta sao? Khanh Nhi, sao co lại không hiểu cho nỗi lòng của mẹ đây? Bây giờ đã không thể trông cậy vào ba con nữa rồi!"
Đầu Đường Nhật Khanh căng lên, nghe thấy câu nói kia liền cảm thấy giống như bị người ta đấm một quyền: "Thế nào gọi là không trông cậy nổi vào ba nữa? Cho dù ba có phạm sai lầm cũng không có nghĩa là ông ấy không ra ngoài được nữa! Không cần biết ông ấy phải đợi mấy năm, con đều chờ ông ấy ra ngoài!"
Mẹ Đường nhìn Đường Nhật Khanh, muốn vươn tay kéo cô, thế nhưng Đường Nhật Khanh lại lui về phía sau một bước, né tránh tay bà.
Trong lòng Đường Nhật Khanh căng chặt, chẳng biết tại sao hôm nay mẹ lại xa lạ như vậy. Cô hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Con không rõ cuộc sống của chúng ta hiện tại thế nào? Ăn no mặc ấm, có chỗ ở. Lẽ nào những thứ này còn chưa đủ sao? Mẹ, mẹ còn muốn gì nữa?"
Mẹ Đường tiến lên một bước: "Khanh Nhi, con nghe mẹ nói! Mẹ không muốn nhìn thấy con cực khổ như vậy........"
"Con không hề cảm thấy cực khổ. Mẹ, từ nay về sau, nếu mẹ lại muốn mời Bùi Duy đến nhà ăn cơm nữa thì đừng gọi con!"
Đường Nhật Khanh nói xong những lời này, tay liền túm lấy chiếc túi xách bên cạnh, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Hơn hai mươi năm qua, cô chưa từng cãi nhau với mẹ Đường. Đây là lần đầu tiên tranh cãi với mẹ, không ngờ lại là vì loại chuyện như thế này.
Từ trong đi ra ngoài, Đường Nhật Khanh không có chỗ nào để đi. Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn gọi một chiếc taxi quay về biệt thự nhà họ Bùi.
Trở lại biệt thự, Đường Nhật Khanh vừa vào cửa đã nhìn thấy chị Trương đang dọn dẹp vệ sinh.
Chị Trương cười híp mắt chào đón: "Cô Đường đã về rồi à?"
Đường Nhật Khanh gật đầu, mở miệng hỏi lại: "Bùi Danh Chính có ở đây không?"
"Ông chủ trưa nay ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về, ngài ấy ăn trưa bên ngoài."
Đường Nhật Khanh nghe vậy nhíu chặt lông mày, có hơi căng thẳng.
Chị Trương thấy vẻ mặt cô khôn đúng lắm, không nhịn được hỏi một câu: "Cô Đường có phải là có chuyện gì hay không? Có cần tôi gọi điện thoại báo cho ông chủ một tiếng không?"
"Không cần đâu chị Trương." Đường Nhật Khanh cười với chị ấy, cất bước lên lầu quay về phòng.
Cô cũng không chắc chắn chiếc xe kia có đúng là xe của Bùi Danh Chính hay không, cho bên bây giờ chỉ có thể chờ anh về, thử thăm dò anh một chút.
Đợi một buổi chiều, Bùi Danh Chính vẫn chưa trở lại. Đường Nhật Khanh ngồi không yên, cô đi xuống lầu rót một cốc nước.
Cô thuận tiện hỏi chị Trương: "Chị Trương, Bùi Danh Chính có gọi điện về không?"
"Không có."
Đường Nhật Khanh có chút thất vọng, đúng lúc nhìn thấy người giúp việc xách theo túi lớn túi nhỏ trở lại, hình như là mới đi mua nguyên liệu nấu ăn về. Cô đột nhiên nhớ tới ngày đó ở trong phòng làm việc, Bùi Danh Chính cho cô chút thời gian để học hầm canh gà.
Đường Nhật Khanh nhanh trí, liền vội vàng đứng lên đi đến phòng bếp: "Chị Trương, tôi muốn học hầm canh gà, chị dạy tôi được không?"
Chị Trương có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn gật đầu một cái, cười nói: "Có thể chứ! Ông chủ thích nhất là uống canh gà tôi hầm! Nếu như ngài ấy biết cô học hầm canh gà vì ngài ấy, ngài ấy nhất định sẽ rất vui!"
Đường Nhật Khanh nghe được chị Trương nói như thế, gương mặt bất giác hơi hồng lên, tâm trạng của cô cũng tốt hơn nhiều. Cô vừa xắn tay áo vừa đi đến giúp bọn họ xách nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp......
Vài tiếng sau, chiếc xe có rèm che dừng lại trong sân, Bùi Danh Chính bước xuống xe, vừa muốn đưa tay đóng cửa xe liền thấy chỗ ngồi phía sau có một hộp quà. Động tác của anh ngừng lại, ánh mặt lạnh xuống mấy phần.
Anh rời ánh mắt, mặt không thay đổi ra lệnh: "Tăng Hoành , vứt rác trong xe đi."
Tăng Hoành sửng sốt, vội vã xuống xe, nhìn hộp quà tinh xảo kia một chút, có chút do dự: "Ông chủ, đây không phải là lễ phục ngài chọn cho cô Đường sao? Tại sao......"
Giọng nói lạnh lùng của anh cứng rắn chặn lại lời của Tăng Hoành : "Bảo cậu vứt thì cứ vứt đi."
Nói xong, anh cất bước đi vào trong nhà. Vừa mới thay giày, trong phòng bếp truyền đến giọng nói của chị Trương: "Ông chủ về rồi!"
"Ông chủ đã ăn cơm chưa?" Chị Trương đi tới, thuận tay nhận lấy áo khoác trong tay Bùi Danh Chính treo lên giá áo.
"Ăn rồi." Bùi Danh Chính lạnh giọng bỏ lại một câu, cất bước đi đến trước cầu thang.
"Ông chủ." Chị Trương không nhận ra sự bất thường của Bùi Danh Chính: "Hôm nay cô Đường học tôi hầm canh gà đó! Hầm đã mấy tiếng đồng hồ, vừa rồi mới xong, ngài có muốn uống một bát cho ấm bụng không?"
Chị ấy đang nói, Đường Nhật Khanh từ trong phòng bếp ló đầu ra, nhìn thấy Bùi Danh Chính thì ánh mắt hiện lên một tia sáng.
Đúng lúc Bùi Danh Chính giương mắt nhìn lại, hai người đối diện, trong nháy mắt, hơi thở quanh thân Bùi Danh Chính càng thêm lạnh lẽo.
"Không cần."
Sau khi ánh mắt dừng trên người Đường Nhật Khanh, Bùi Danh Chính trực tiếp rời tầm mắt, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm.
Đường Nhật Khanh nhíu mày, cảm giác bất an nháy mắt dâng lên trong lòng.
Chẳng lẽ hôm nay người cô nhìn thấy trước cửa nhà thật sự là Bùi Danh Chính?