CHƯƠNG 34: ÔNG ẤY NHẬN TỘI RỒI
Đường Nhật Khanh nhìn anh với vẻ nghiêm túc: "Anh xóa clip đi."
Bùi Duy lạnh lùng hỏi lại: "Clip gì?"
Đường Nhật Khanh không sợ hãi, bước nhanh lên trước: "Clip tôi đọc thư xin lỗi phó tổng giám đốc Phương trong phòng làm việc khi nãy, tôi nhìn thấy anh quay lại."
Bùi Duy bật cười, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, vẻ mặt khinh thường: "Đường Nhật Khanh, cô bị bệnh hoang tưởng à? Cô coi bản thân là gì? Siêu sao à? Tôi quay gì chả hay, làm gì phải quay cô?"
Bùi Duy cười khẩy, rồi định bước tiếp, nhưng Đường Nhật Khanh đã đứng chắn trước mặt anh lần nữa: "Hôm nay anh không xóa thì tôi không cho anh đi."
Cô gái lúc này ánh mắt vô cùng kiên định, tuy giọng nói không lớn nhưng giống như đã quyết tâm theo anh đến cùng.
Bùi Duy nhìn cô chăm chú vài giây, bật cười: "Sao? Bây giờ ỷ vào có Bùi Danh Chính chống lưng, cô không coi ai ra gì rồi phải không? Vậy thì tôi nói luôn, tôi quay rồi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không xóa!"
Đường Nhật Khanh nhíu mày, nhìn chằm chằm người đàn ông chơi xấu này, vừa tức vừa bực.
Các nhân viên công ty đi ngang qua hai người họ, nhìn tư thế hai người, hiếu kỳ nhìn thêm vài lần.
Đường Nhật Khanh cắn môi, lạnh lùng nói: "Bùi Duy, tôi không ỷ vào ai, bây giờ chúng ta anh đi đường anh tôi đi đường tôi, đừng có liên quan đến nhau quá nhiều, anh xóa clip kia đi, tôi lập tức đi ngay!"
Trong lòng cô hiểu rõ, chỉ cần Bùi Duy nếu có ý gì đó thì một đoạn clip này có thể bôi nhọ nhà họ Đường càng đen hơn, cô không muốn chịu áp lực dư luận kia nữa, bây giờ cô chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, dần dần từng bước trở nên mạnh mẽ hơn.""
Sắc mặt Bùi Duy trầm xuống, nhìn cô thật lâu, giọng nói lạnh lùng: "Nếu cô thật sự muốn tôi xóa clip này thì tan làm đến phòng làm việc của tôi."
Nói xong, anh ta đi thẳng.
Đường Nhật Khanh nhìn bóng lưng anh, biết lúc này có đuổi theo nằng nặc đòi cũng không ăn thua, đành cắn rằng kiềm chế cảm xúc.
Cô không biết rốt cuộc Bùi Duy muốn làm gì, nhưng cho dù thế nào, cô tuyệt đối sẽ bắt anh ta xóa clip đi, hiện giờ nhà họ Đường đã tan đàn xẻ nghé rồi, không thể chịu đựng thêm bất cứ sự giày vò nào nữa.
Đường Nhật Khanh về phòng làm việc, chỉnh lý lại báo cáo quý các bộ phận đưa tới, sau đó đưa đến phòng làm việc tổng giám đốc bên cạnh.
Cô đẩy cửa bước vào, đúng lúc Bùi Danh Chính đang gọi điện thoại, cô đi nhanh tới, không nói gì, ra hiệu cho anh bản báo cáo trong tay mình, rồi đặt lên bàn làm việc.
Làm xong cô định đi, vừa hay Bùi Danh Chính gọi điện thoại xong, lên tiếng gọi cô lại: "Cô lại đây một chút."
Đường Nhật Khanh hơi ngập ngừng, nhưng rồi quay người lại, khẽ khom lưng: "Tổng giám đốc Bùi, anh có gì dặn dò?"
"Cô liên hệ trước với người phụ trách có liên quan bên thành phố Nam Hải, xác nhận thời gian và địa điêm hoạt động, sắp xếp nhà hàng, khách sạn."
"Vâng." Đường Nhật Khanh khẽ đáp lại.
Bùi Danh Chính quét mắt nhìn Đường Nhật Khanh, ngừng vài giây, anh đột nhiên nói: "Bên ba cô, tôi có nghe ngóng được một tin."
Anh chuyển chủ đề quá nhanh, nhất thời Đường Nhật Khanh chưa phản ứng kịp, cô nghe đến tin có liên quan đến ba mình thì hơi kích động, vội vàng đi lên trước hỏi: "Ba tôi...ông ấy sao rồi?"
"Đường Chính Đông thú nhận hết tội lỗi, bên tòa án đang làm rõ con số cụ thể, chẳng cũng nhanh thôi bên đó sẽ có phán quyết."
"Sao cơ?" Sắc mặt Đường Nhật Khanh trắng bệch, cô siết chặt nắm tay, nhìn Bùi Danh Chính vẻ không dám tin: "Anh nói là ba tôi phạm tội?"
Bùi Danh Chính ánh mắt lạnh đi, khẽ nói: "Phạm tội kinh tế, trốn thuế lậu thuế, chứng cứ rõ ràng, ông ấy nhận tội rồi."
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, đầu óc ong ong, những lời Bùi Danh Chính nói giống như cách một lớp bông truyền vào tai cô, vừa xa xôi vừa không thực.
Sao lại có thể thế được? Từ nhỏ đến lớn, ba cô luôn dạy cô phải làm người chính trực, tuân thủ pháp luật, sao ông ấy lại phạm luật?
Đường Nhật Khanh như muốn cắn nát môi dưới, nhưng trong lòng vẫn giữ nghi vấn, cô hít sâu một hơi, ngẩng mắt lên nhìn Bùi Danh Chính, lại lên tiếng muốn xác thực lần nữa: "Là thật sao?"
Bùi Danh Chính sắc mặt đạm nhạt: "Ừ."
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, cố gắng ổn định cảm xúc bản thân, mãi lâu sau, cô mới nhìn Bùi Danh Chính, khẽ hỏi: "Bùi tổng, tôi biết rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi làm việc đây."
Tuy giọng cô có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại như đang nổi sóng, cô vẫn không muốn tin, cô không tiếp tục nhìn vẻ mặt của Bùi Danh Chính nữa, liền đi thẳng ra ngoài.
Cú đả kích này vô hình mà trí mạng, giống như bị một người mà mình tin tưởng từ nhỏ tới lớn phản bội vậy, cảm giác bất lực và oán hận dâng tràn trong tim.
Chuyện này là do chính Bùi Danh Chính nói với cô, có lẽ là đúng 90%, cô phải nói chuyện này với mẹ như thế nào đây? Mẹ liệu có chịu đựng nổi không?
Đường Nhật Khanh khịt mũi, quay người đi vê fphofng làm việc, ngồi ghế thẫn thờ rất lâu.
Một tiếng qua đi, Đường Nhật Khanh cũng chẳng còn tâm trạng làm việc nữa, cô nghĩ đi nghĩ lại, quyết định nói sớm tin tức này cho mẹ.
Cô rời khỏi phòng, đi đến nhà vệ sinh, đi vào phòng cuối cùng trong dãy, rút điện thoại ra gọi cho mẹ mình.
Mẹ cô bắt máy rất nhanh: "Sao thế Khanh?"
"Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ..."
Đường Nhật Khanh còn chưa nói hết câu đã cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, nước mắt không tự chủ được tuôn rơi.
Cô thật sự không cách nào tiếp nhận được sự thật ba cô phạm tội, người cha chính trực lương thiện trong trí nhớ của cô bỗng dưng biến thành một tên lừa đảo.
Đường Nhật Khanh siết chặt điện thoại, nghẹn ngào không nói ra lời.
Bà Đường ngạc nhiên, vội vàng hói: "Khanh, con sao thế? Sao lại khóc? Có phải có người bắt nạt con không?"
"Không có, mẹ, con nhờ bạn nghe ngóng tin tức của ba..." Đường Nhật Khanh cắn môi dưới, cố kìm cho giọng nói không run: "Con nghe nói, ba đúng là đã phạm tội... tội phạm kinh tế, con vừa mới lên mạng tra, bị phạt..."
Cô còn chưa nói hết thì đã khóc không thành tiếng, so ra thì, bà Đường nghe có vẻ bình tĩnh hơn cô nhiều: "Khanh, con đừng khóc, lúc đầu khi ba con bị đưa đi điều tra, mẹ đã chuẩn bị tâm lý rồi."
Đường Nhật Khanh ngẩn ra: "Mẹ? Con... chẳng lẽ mẹ đã biết ba phạm tội rồi sao?"
"Chuyện kinh doanh mẹ không hiểu lắm, nhưng mẹ biết sổ sách một công ty bình thường ít nhiều cũng đều có động tay động chân."
Đường Nhật Khanh nhất thời cũng bất đắc dĩ, cô nhíu mày: "Mẹ, con chưa từng nghĩ đến chuyện ba phạm tội, càng không ngờ rằng vì phạm tội kinh tế mà ba bị phạt, bây giờ chúng ta nên làm gì..."
"Bây giờ Đường thị đã bị phá sản, chúng ta không tiền, không quyền, chúng ta có thể làm được gì?" Bà Đường khẽ thở dài: "Cứ để thuận theo tự nhiên con ạ."
Thuận theo tự nhiên?
Đường Nhật Khanh vừa nghe, mãi lâu sau không nói được gì, cho dù ba có phạm tội thì ông ấy cũng là trụ cột của nhà họ Đường, là người cha đã nuôi dưỡng cô hai mươi mấy năm nay, cô sao có thể bỏ mặc không lo, để thuận theo tự nhiên chứ?
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, không nói gì với mẹ Đường nữa, cô tìm bừa một cái cơ để cúp máy, tròng lòng như có tảng đá đè nặng, không hít thở nổi.
Ba phạm tội, bị phạt, là chuyện thường, cô cũng không làm được gì khác, nhưng xuất phát từ tình cảm cha con hơn hai mươi năm, cô tuyệt đối không thể ngồi đó không lo, để mặc ba chịu cảnh tù tội khổ sở, ít nhất thì cô cũng muốn ba ở trong tù thoải mái một chút...
Đường Nhật Khanh cắn môi, đi ra khỏi phòng vệ sinh, rửa tay rồi ra ngoài, vừa ra đến cửa, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang bước tới.