CHƯƠNG 16: RA BÀI KHÔNG THEO LẼ THƯỜNG
Trợ lý Tống do dự, nhưng Đường Nhật Khanh đã kiên quyết, cô không khuyên nhủ được, chỉ có thể mở cửa phòng họp ra.
Cửa vừa mở ra, ngay lập tức một nhóm người nối đuôi nhau đi vào, ai nấy khí thế hùng hổ, đằng đằng sát khí.
“Họ Đường kia! Cô phải cho chúng tôi một câu trả lời thích đáng!”
Mấy người đó vừa đến đã trực tiếp bao vây Đường Nhật Khanh. Trợ lý Tống sợ có người ra tay đánh cô ấy nên vội vàng chen vào trong, nhưng không biết trong nhóm người đột nhiên có ai đó đưa tay ra, trực tiếp đẩy cô qua một bên.
Đường Nhật Khanh thấy mọi người kích động thì vội vàng mở miệng: “Mọi người bình tĩnh đừng nóng, hôm nay tôi tới đây là cùng tài vụ công ty thanh toán tài sản còn lại.”
“Cái rắm! Ai không biết giờ Đường thị chỉ còn một vỏ rỗng và một khoản nợ, làm gì còn tiền để chia cho chúng tôi chứ?!”
Trong nhóm người có người mở miệng mắng chửi, nói rất khó nghe.
“Đúng vậy! Cô đừng lừa chúng tôi! Tôi thấy cô đang định chia tiền cho tầng lớp trên, không quan tâm đến tầng lớp công nhân dưới đáy như chúng tôi!”
“Đúng vậy! Tội ác do Đường thị gây ra, tại sao phải bắt chúng tôi gánh lấy? Lúc trước đúng là bị mù mới vào công ty này!”
“Đúng vậy! Tôi vừa mất việc đã không tìm được công việc tốt, ngay cả tiền phụ cấp thôi việc cũng không phát! Làm sao mà sống đây?”
“…”
Đường Nhật Khanh nghe thấy những lời này thì đầu cô sắp nổ tung rồi, lúc trước công ty gặp khó khăn, cô vốn nghĩ rằng những công nhân ở lại có thể hiểu rõ tình cảnh bọn họ, nhưng không ngờ vừa chạm đến lợi ích bản thân, không ai giữ được bình tĩnh cả.
Đường Nhật Khanh nghiến răng, cất cao giọng nói: “Nếu mọi người không có kiên nhẫn nghe tôi nói hết, vậy tôi không cần phí lời nữa! Sở dĩ tôi mở cửa là muốn nói rõ với mọi người!”
“Tôi đang cùng tài vụ mở cuộc họp bàn bạc chuyện phụ cấp thôi việc, mọi người lại kéo tới đây quấy rối, làm chậm tiến trình, vậy đừng trách chúng tôi không bỏ tiền ra! Tiền phát ra lúc nào không liên quan gì đến tôi! Nhưng nếu mọi người lãng phí một ngày thì chắc chắn sẽ phát muộn một ngày!”
Mấy câu của Đường Nhật Khanh đã trấn an được những người ở đây, mặc dù bọn họ gấp gáp nhưng cũng hiểu rõ, muốn phát phụ cấp thôi việc phải đi theo quy trình.
Không biết ai ở trong đám người nói: “Tổng giám đốc Đường nói đúng, chúng ta vẫn nên kiên nhẫn chờ đợi…”
Bên cạnh lập tức có người đưa ra ý kiến phản đối: “Đợi sao? Ngộ nhỡ cô ta cầm tiền chạy đi thì sao? Đến lúc đó cậu biết tìm ai mà khóc!”
Đường Nhật Khanh hít ngụm khí lạnh, siết chặt nắm đấm, trực tiếp vươn tay mở ra một con đường trong đám người, đi tới trước bậc diễn thuyết trong phòng họp.
Cô đứng giữa bậc diễn thuyết, quét mắt nhìn từng khuôn mặt.
“Tôi tin những người có mặt tại đây đều là công nhân tốt nhất của Đường thị, lúc trước khi Đường thị gặp khó khăn, nhiều người sợ liên lụy đến mình mà xin nghỉ việc đổi nghề khác, công nhân trong công ty đã đi hơn một nửa, chỉ còn mọi người ở lại. Tôi biết trong mọi người có không ít công nhân kỳ cựu đã công tác mấy năm trong Đường thị, mọi người đều là nhân chứng cho từng bước đi của Đường thị, quả thật tôi rất cảm kích, cảm ơn mọi người đã cùng Đường thị đi tới bước cuối cùng. Cảm ơn mọi người!”
Đường Nhật Khanh nói xong thì trực tiếp cúi 90 độ với những người ở dưới bậc.
Phòng họp rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều im lặng, ngay cả mấy người đi đầu gây sự đưa ra chất vấn cũng không nói ra lời.
Mấy giây sau, Đường Nhật Khanh đứng thẳng lên, giọng điệu trở nên kiên định mạnh mẽ: “Giờ Đường thị phá sản, tòa án đã thẩm lý rồi, đương nhiên tôi sẽ dựa theo quy trình phát tiền phụ cấp thôi việc cho mọi người, mặc dù trải qua cuộc tính toán, hiện tại tài sản công ty không đủ, nhưng tôi bảo đảm với mọi người, mặc kệ là Đường Nhật Khanh mượn tiền hay vay nợ, chắc chắn sẽ phát tiền cho mọi người, tuyệt đối không thiếu nợ hay trì hoãn!”
“Nếu mọi người đồng ý tin tưởng tôi, tin tưởng Đường thị, chúng tôi sẽ gom góp tài chính trong thời gian nhanh nhất để phát tiền phụ cấp thôi việc cho mọi người, nếu mọi người có ý kiến gì, có thể tìm tôi thương lượng. Ngoài ra tôi không hy vọng người nào nhân lúc này làm loạn, xáo trộn tâm trí mọi người! Nếu mọi người không có ý kiến gì thì đi tới chỗ trợ lý Tống đăng ký danh sánh xác minh, sau đó đợi kết quả!”
Người dưới đài nhìn nhau, cuối cùng vẫn lựa chọn phương thức sáng suốt nhất, tất cả mọi người đều im lặng, đi theo thứ tự tới chỗ trợ lý Tống đăng ký tên, không ai có biểu hiện bất mãn nào.
Người phụ nữ trên bậc mặc bộ đồ vest màu xanh nhạt tác phong chuyên nghiệp, đứng thẳng tắp trên bậc, giọng điệu kiên định cam kết với tất cả mọi người, không hiểu sao lại khiến người khác cảm thấy yên tâm và tín nhiệm.
Bùi Danh Chính đứng trước cửa sổ bên ngoài phòng họp, nhìn Đường Nhật Khanh tâm tư sôi trào.
Dáng vẻ kiên định quật cường của cô bây giờ giống như lần đầu anh gặp cô, dường như ở bất kỳ tình trạng nào, cô cũng có thể cắn răng kiên trì, nhưng lại giống một chú nai con kiên cường.
Thư ký bên cạnh thấp giọng dò hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, ngài xem mình có nên đi vào không?”
“Không cần đâu.” Bùi Danh Chính thu hồi ánh mắt, xoay người bước vào thang máy.
Nếu một mình cô có thể giải quyết tốt vậy thì không cần anh đi vào, có điều chuyến này có thể thấy cô xử lý như vậy cũng coi như anh không tới uổng công.
Đường Nhật Khanh thấy tất cả mọi người đã đi ký tên, cô bước xuống bậc, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn phía sau cửa sổ phòng họp, thấy một bóng dáng quen thuộc bỗng thoáng qua.
Cô bắt đầu lo lắng, trong đầu đột nhiên lóe lên khuôn mặt Bùi Danh Chính, là anh sao? Người có bóng lưng rộng rãi, ngoài Bùi Danh Chính thì còn ai khác nữa?
Đường Nhật Khanh vội vàng đuổi theo, đột nhiên bên cạnh có người đi tới chặn trước mặt cô: “Tổng giám đốc Đường, tôi muốn hỏi chuyện phụ cấp thôi việc một lát…”
Đợi người đó hỏi xong, Đường Nhật Khanh lại đi ra ngoài, nhìn hành lang trống rỗng, bóng lưng ban nãy sớm đã biến mất rồi.
*
Khi rời khỏi công ty, Đường Nhật Khanh trực tiếp đi tới ngân hàng, tư vấn chuyện cho vay, giờ tài sản công ty không đủ phát phụ cấp thôi việc cho công nhân, cô đã cam kết trước mặt tất cả mọi người, nhất định phải làm nhanh chóng.
Nhưng cô chạy tới mấy ngân hàng liên tiếp, viên chức vừa nghe thấy tên cô đã do dự, ấp úng, tìm đủ các loại lý do nói điều kiện không phù hợp, không cho vay được.
Trong lòng Đường Nhật Khanh hiểu rõ, giờ Đường thị đã phá sản, toàn bộ trên dưới Hải Thành đều biết, huống hồ giờ công ty còn nợ một khoản tiền trong ngân hàng, cô muốn lấy danh nghĩa cá nhân để vay là khó càng thêm khó.
Đường Nhật Khanh đứng trước cửa ngân hàng, nghĩ đến những câu nói ban nãy của nhân viên ngân hàng, cô nhíu chặt đôi mày, nhất thời không còn cách nào khác.
Đột nhiên điện thoại cô reo lên, cô tiện tay nghe máy: “Alo?”
“Cô cảm thấy có ngân hàng nào Hải Thành dám cho cô vay?”
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, tim Đường Nhật Khanh bóp chặt, lập tức nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Bùi Danh Chính.
“Cô đến biệt thự của tôi đi.” Bùi Danh Chính lạnh lùng nói một câu rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc Đường Nhật Khanh chạy đến ngân hàng đầu tiên, bên chủ tịch ngân hàng đó đã gọi cho anh, anh muốn không biết cũng khó, người phụ nữ này lúc thông minh thì rất thông minh, nhưng lúc dại dột thì ngu xuẩn như vậy.
Chỉ cần cô gọi cho anh một cuộc điện thoại, anh có thể đưa cho một khoản tiền, cô không cần tiêu tốn sức lực chạy đến ngàn hàng một chuyến.
Xem ra, Đường Nhật Khanh vẫn chưa thấu hiểu thực chất cuộc giao dịch, Bùi Danh Chính trực tiếp ném điện thoại lên bàn, nhếch miệng.
Không sao, anh thích cô bài không theo lẽ thường như thế.