Đường Nhật Khanh trong lòng trầm xuống, cơ thể lập tức cứng đờ.
Ông Bùi vậy mà nói Bùi Danh Chính đừng cùng với cô day dưa?
Không hiểu sao chua xót xộc lên đầu, đáy lòng cô bỗng cảm thấy chơi vơi, trong khoảng khắc ngắn cảm nhận rõ sự lạnh lẽo của trần gian.
Bùi Danh Chính nhẹ giọng mở miệng: "Cha, chuyện lần này không phải do cô ấy."
Ông Bùi hừ lạnh: "Không phải sao? Cha đã sớm nhắc nhở con, không nên bởi vì phụ nữ rối loạn suy nghĩ và tin thần, nhưng con xem lại con đi! Rung động rồi sao? Muốn học theo Bùi Duy sao?"
Bùi Danh Chính nhíu chặt lông mày, giọng nói bỗng trở nên rất nghiêm túc: "Cha, con đã nói với cha rồi, chuyện của con thì con sẽ tự xử lý."
"Con sẽ tự xử lý?" Ông Bùi lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó nhìn về phía thím Trương đang đứng, mở miệng hỏi: "Đường Nhật Khanh có phải đang ở đây không? Gọi cô ta xuống đây."
"Chuyện này..." Vẻ mặt thím Trương vô cùng khó xử, nhìn qua ông Bùi, lại nhìn Bùi Danh Chính, không biết phải làm như thế nào cho đúng.
Ông Bùi tỏ vẻ tức giận, nhăn mặt nói: "Làm sao? Có phải lời tôi nói bây giờ cũng không muốn nghe?"
Thím Trương nhìn qua Bùi Danh Chính, đang định quay người đi lên lầu gọi cô, đúng lúc này, đầu bậc thang truyền đến một giọng nói: "Không cần!"
Thím Trương vừa quay đầu lại, liền thấy Đường Nhật Khanh cất bước đi tới bên này.
Đường Nhật Khanh nhìn thấy ông Bùi đang ngồi cùng với Bùi Danh Chính ở ghế sopha, không suy nghĩ liền có chút khẩn trương, cô bước nhanh đi lên phía trước, chào hỏi: "Ông Bùi, xin chào ngài!"
Sắc mặt ông Bùi lạnh như băng, quét mắt liếc cô, lạnh giọng hỏi: "Danh Chính có phải vì bảo vệ cô mà bị thương không?"
Đường Nhật Thanh tròn xoe mắt, khẽ gật đầu: "Đúng!"
Sự thật là như thế, cô cũng không có gì có thể giấu diếm.
"Tôi hỏi cô, cô là thư ký của anh Chính, chẳng những không bảo vệ nó, ngược lại lại để cho nó vì bảo vệ cô mà bị thương, cái này có hợp lý không?"
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, xoay người cúi đầu: "Tôi xin lỗi."
"Xin lỗi thì làm được cái gì! Bùi Danh Chính không ở công ty, toàn bộ cổ đông của Bùi thị đều trở nên rối loạn! Trong vài ngày ngắn ngủi, cổ phiếu của công ty đã tụt giảm rất nhiều!"
Đường Nhật Khanh cúi đầu, không có lời nào để nói.
"Còn có..." Ông Bùi liếc mắt nhìn cô, nói tiếp: "Đúng là nhà cô dạy cô rất tốt, cũng có năng lực, nhưng điều này không có nghĩa tôi sẽ chấp nhận cô làm con dâu. Nếu như cô có điều kiện gì, hôm nay cứ trực tiếp nói ra, chỉ cần cô chịu rời đi, không gây thêm phiền toái cho nó, tất cả tôi sẽ đều có thể đáp ứng cô, nhưng nếu hôm nay cô không nói, thì ngày sau cũng đừng nghĩ có thể dựa vào nhà họ Bùi chúng tôi mà hưởn lợi ích gì."
Bùi Danh Chính nghe vậy, sắc mặt chìm xuống, lạnh như băng: "Cha, đây là việc riêng của con..."
"Con câm miệng cho cha!" Sắc mặt ông Bùi biến sắc, nhíu lông mày quát lớn, Bùi Danh Chính chỉ đành biết phải ngậm miệng.
Hai bàn tay của Đường Nhật Khanh không ý thức đan chặt lại với nhau, suy nghĩ phức tạp.
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì, lúc nãy là Nhã Thanh, bây giờ lại tới ông Bùi, ai cũng ra điều kiện với cô để buộc cô rời xa Danh Chính..
"Nói đi, cô có điều kiên gì?"
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng mở miệng: "Tôi không có điều kiện gì, chỉ muốn ở công ty làm việc như hiện tại, cuối tháng lấy một mức lương bình thường, làm việc cho thật tốt là được rồi"
Ông Bùi nghe thấy liền cười lạnh: "Cô cảm thấy cô nói như vậy, tôi sẽ tin sao?"
"Tôi thật sự là nghĩ như thế!" Đường Nhật Khanh ngước mắt, ánh mắt lướt qua Bùi Danh Chính, lộ vẻ chân thành nói: "Lúc trước tổng giám đốc Bùi đã giúp đỡ tôi, đối với tôi có ơn vô cùng, tôi trong lòng rất cảm kích, đi theo làm việc cho anh ấy, tôi có thể học không ít kinh nghiệm, cũng chưa từng cảm thấy ủy khuất, lần này anh ấy bị thương, đúng thật là lỗi của tôi, tôi bằng lòng nhận hình phạt, cũng bằng lòng trợ giúp tổng giám đốc Bùi tìm ra được người đã động tay động chân."
Ông Bùi nghe vậy, biểu lộ trên mặt có chút thả lỏng, ông ta nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh, thật lâu sau đó, ông quay đầu nhìn về phía Bùi Danh Chính, trầm giọng mở miệng: "Con theo ta qua đây."
Bùi Danh Chính đứng dậy, đi theo ông Bùi ra ngoài cửa...
"Cha, chuyện lần này..."
Ông Bùi giơ lên tay, ngụ ý bảo anh không cần nói gì nữa.
"Cha biết rõ, vừa rồi cha chỉ là thăm dò cô ấy một chút!"
Bùi Danh Chính triệt để kinh ngạc nhìn ông, còn chưa kịp thốt ra câu gì, lại nghe ông Bùi không nhanh không chậm nói: "Cha cũng từng trải qua tuổi trẻ, dạng phụ nữ nào cha chưa từng gặp qua? Vừa rồi chỉ là muốn nhìn xem cô ấy có phản ứng gì, có vài loại phụ nữ, giữ lại bên người chính là tai họa, cũng có vài loại phụ nữ có thể thật sự giúp sức cho con."
Nói xong, ông nhìn qua Bùi Danh Chính, bây giờ anh mới hiểu ra ngụ ý của cha mình.
Dừng lại một lát, ông Bùi thở dài: "Về vấn đề thủ đoạn cha không nói nhiều con cũng rõ, hôm nay có người âm thầm ra tay với con, về sau chắc chắn nguy hiểm còn nhiều, vừa rồi cha thăm dò Đường Nhật Khanh, chính là muốn xem cô ấy có thể ở lại bên cạnh con hay không, xem phản ứng của nó, không giống như là đang nói dối."
Bùi Danh Chính tròn mắt, nhẹ giọng mở miệng: "Cha ngươi hao công phí sức rồi, người nào có thể giữ lại, người nào có thể giữ ở bên cạnh, trong lòng con biết rõ."
Ông Bùi khẽ gật đầu: "Chuyện sau này chú ý một chút, tự mình quyết định, cha cũng không có thể chuyện gì cũng hao tâm tổn trí."
"Vâng!"
"Được rồi, con trở về đi, cha chỉ tới xem con một lát, không có việc gì, con cũng không cần tiễn."
Nói xong, ông Bùi chậm rãi xuống lầu, lái xe trở về. Bùi Danh Chính vẫn đứng đó nhìn theo chiếc xe đang từ biệt thự chạy nhanh ra ngoài, sau đó mới quay người, trở lại phòng khách.
Đường Nhật Khanh một mình ngồi ở phòng khách, dáng vẻ thất thần, tựa như là có tâm sự gì.
Bùi Danh Chính thấy thế liền bước tới gần, dịu dàng hỏi: "Đang suy nghĩ gì sao?"
Đường Nhật Khanh nghe tiếng của anh, lập tức phản ứng, vội vàng đứng dậy: "Không có gì."
Cô nói xong, ngước mắt nhìn về phía sau của anh, mở miệng hỏi: "Ông Bùi rời đi rồi sao?"
Bùi Danh Chính khẽ gật đầu, sau đó nói người giúp việc chuẩn bị bữa tối, anh bước đến bên cạnh Đường Nhật Khanh, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, giống như cười mà không phải cười mở miệng: "Cô đang sợ cái gì?"
Đường Nhật Khanh kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh.
Cô cũng không biết mình đang sợ cái gì, nghe thấy ông Bùi trước mặt cô cảnh cáo, trong phút chốc, cô cảm giác khoảng cách của cô và Bùi Danh Chính thật xa.
Đường Mộ khanh thuận miệng trả lời: "Không có!"
Cô vừa nói xong liền muốn đi ra, đột nhiên cảm giác bàn tay bị ai đó kéo lại xiết chặt, cô quay đầu nhìn về phía Bùi Danh Chính: "Làm sao vậy?"
Giọng nói của Bùi Danh Chính nghe có chút lạnh lẽo vang lên: "Cô có chuyện gì giấu tôi"
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: "Không có gì, lâu rồi không có về nhà, tôi có chút lo lắng cho mẹ."
Nói xong, cô trực tiếp đem tay của mình trong tay Bùi Danh Chính rút ra, bước nhanh bỏ đi.
Cô sao có thể cho anh biết bản thân cô đang vô cùng băn khoăn, nói thế nào đi chăng nữa, mối quan hệ của cô với Bùi Danh Chính là không có kết quả, cô muốn cùng với anh đi xa hơn nữa, chính là sự mơ mộng ảo tượng!
Ông Bùi nói những lời kia không sai, cô không có khả năng được chấp nhận, cho nên có mấy lời nói vẫn là phải giấu ở đáy lòng.
Bùi Danh Chính nhìn thấy cô rời đi, lông mày nhíu chặt lại.
Đường Nhật Khanh trở về phòng, nghĩ đến mấy ngày gần đây đúng là không có về thăm nhà, lập tức có chút áy náy, cô lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi mẹ.
Tiếng chuông vang lên một hồi, bên kia mới có người nhấc máy.
Đường Nhật Khanh còn chưa kịp nói lời nói, chợt nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng ồn ào, sắc mặt cô trầm xuống, mở miệng hỏi: "Mẹ, mẹ đang ở đâu?"
"Alo? Làm sao vậy con gái?"
Đường Nhật Khanh nhìn lướt qua đồng hồ treo tường, tiếp tục hỏi: "Mẹ, mẹ không có ở nhà sao?"
Bà Đường dường như có chút bối rối, vội vàng giải thích: "Mẹ có chút chuyện, đi ra ngoài một lát, sắp trở về rồi."
Đường Nhật Khanh có chsut không an tâm, cô hít một hơi thật sâu: "Vậy mẹ về sớm một chút, hôm nào con sẽ trở về nhà thăm mẹ."
"Được, mẹ có chút chuyện, tắt máy trước nhé!" Bà Đường nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại.
Đường Nhật Khanh cầm di động, trong nội tâm đầy lo lắng, đã là giờ này rồi, mẹ còn ở bên ngoài làm gì?