CHƯƠNG 161: TÔI CŨNG THÍCH EM
Mặc dù anh không biết rốt cuộc cô đã mơ thấy gì, nhưng nhìn thấy phản ứng của cô, biết rằng cô đang gặp ác mộng, thay vì việc nhìn cô khó chịu như vậy, chi bằng đánh thức cô.
“Đường Nhật Khanh, đừng sợ, tôi ở đây.” Bùi Danh Chính trầm giọng nói, vươn tay nắm chặt lấy bàn tay cô.
Đường Nhật Khanh dồn dập thở hổn hển, nửa tỉnh mơ màng mở mắt, trong sự mông lung cô nhìn thấy gương mặt anh tuấn của người đàn ông, trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng lại...
Đầu óc cô nhanh chóng chuyển động, lúc này mới kéo lại tâm trí từ trong giấc mơ, cô nhớ rõ mình chạy ra khỏi biệt thự, chạy vào cơn mưa lớn, còn ngã sấp xuống...
Cô ngập ngừng nhìn về phía Bùi Danh Chính, hai người nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên hơi xấu hổ.
Bùi Danh Chính đứng thẳng dậy, đang không biết mở miệng như thế nào, đột nhiên cảm thấy mu bàn tay ấm áp, anh nhìn xuống, vừa lúc đối diện đôi mắt sáng của người phụ nữ.
Đường Nhật Khanh từ từ nắm chặt tay anh, có rất nhiều lời muốn nói ra, rồi lại không biết bắt đầu từ đâu, đầu cô nặng nề, nổi lên hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ.
Đầu óc cô nóng lên, nhẹ giọng mở miệng: “Có thể đừng đi hay không, ở lại cùng tôi...”
Bùi Danh Chính sửng sốt chớp mắt một cái, nghe giọng nói khàn khàn của người phụ nữ, anh có chút đau lòng: “Được, tôi không đi.”
Đường Nhật Khanh vẫn có chút phát sốt, suy nghĩ hỗn loạn, cũng không quan tâm đến cái gì nên làm cái gì không nên làm, cô vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy một cánh tay của Bùi Danh Chính: “Tôi và Kiều Chấn... chỉ có quan hệ bạn học, hôm nay tôi đi gặp cậu ấy vì tôi có chuyện muốn nhờ cậu ấy, cái ôm kia, chỉ xuất phát từ tình cảm bạn bè, không có ý gì khác.”
Nghe cô nhẹ giọng giải thích, trong lòng Bùi Danh Chính phức tạp, chuyện ngày hôm nay, anh cũng có trách nhiệm, vừa nhìn thấy tấm ảnh kia anh đã tức giận, cũng không quan tâm đến những thứ khác.
Anh nhìn xuống, thấy sắc mặt tái nhợt của người phụ nữ, trong lòng thắt chặt: “Những tấm ảnh này, là một số lạ gửi cho tôi, tôi cũng không tìm người theo dõi em.”
Xem ra, tất cả đều là hiểu lầm.
Đường Nhật Khanh phục hồi tinh thần, cô nắm tay người đàn ông, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
Cô vừa dứt lời, Bùi Danh Chính liền vươn tay đến, nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên: “Người nên nói xin lỗi là tôi.”
Nhìn thấy vẻ mặt chân thành của anh, trong lòng Đường Nhật Khanh ấm áp, đây là lần đầu tiên anh xin lỗi cô kể từ lúc cô quen biết Bùi Danh Chính.
Đường Nhật Khanh ngước mắt lên, nhìn thấy sườn mặt sắc sảo của người đàn ông, nhịn không được vươn tay, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào cằm anh.
Đầu ngón tay cô nhỏ nhắn mà lành lạnh, nhẹ nhàng lướt qua da thịt anh, khơi dậy một trận ngứa ngáy kỳ lạ, cơ thể Bùi Danh Chính run lên, nâng tay nhẹ nhàng bắt lấy tay cô.
Hai người nhìn nhau, bầu không khí nháy mắt nóng lên.
Bàn tay to lớn của Bùi Danh Chính nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng kéo tay cô lại gần, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của cô.
Ngay lúc chạm vào, dường như có một dòng điện lưu trực tiếp từ điểm đó kéo dài đến tay chân, đầu cô có chút hỗn loạn, không biết là bởi vì thẹn thùng, hay là bởi vì phát sốt.
Trong đáy mắt của Bùi Danh Chính có dục hỏa thiêu đốt, anh vươn tay, trực tiếp kéo cô vào lồng ngực mình.
Đường Nhật Khanh ngước mắt, không biết lấy dũng khi từ đâu, lại chủ động vươn tay ôm lấy cổ của người đàn ông, cô hít một hơi thật sâu, chưa từng có cảm giác muốn thẳng thắn nói hết ra như vậy.
Cô khẽ nói, nhưng trong thanh âm lại mang theo tràn ngập ủy khuất: “Bùi Danh Chính... Tôi không muốn chúng ta chỉ có mối quan hệ theo nhu cầu.”
Bùi Danh Chính trong lòng căng thẳng, mới vừa đoán được người phụ nữ muốn nói cái gì, anh chợt nghe giọng nói run rấy của cô nói: “Tôi để ý anh, không thể rời xa anh...”
Cô tựa vào trong ngực anh, giống như một đứa trẻ phải chịu ủy khuất, giải phóng hết những cảm xúc của mình ra.
Anh nắm chặt tay cô, nhất thời nói không ra lời, những lời như vậy với anh mà nói cũng giống như lời tỏ tình vậy, nhưng những lời này đáng ra anh phải là người nói trước mới đúng.
Anh cúi đầu, kề sát bên tai cô: “Thích tôi không?”
Đường Nhật Khanh tỏ ra xúc động, gật đầu không chút do dự: “Thích.”
Chỉ một thoáng, Bùi Danh Chính chỉ cảm thấy ngực nóng bỏng, thân dưới căng thẳng, hận không thể ôm cô đem cô sát nhập vào trong cơ thể của mình, vui sướng cùng dục vọng khó có thể nhẫn nại, anh nâng cằm lên, hôn lên vành tai cô.
Khi Đường Nhật Khanh đang thở hổn hển khó nhịn, giọng nói êm dịu quyến rũ của anh thì thầm bên tai cô: “Tôi cũng thích em.”
Một đêm, nước lửa giao hòa.
Buổi sáng hôm sau, Đường Nhật Khanh ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh lại, vừa mở mắt, liền nhìn thấy Bùi Danh Chính đang ngồi trên sô pha cách đó không xa, đang nâng mắt lên nhìn cô.
Anh mặc chỉnh tề, rõ ràng đã sớm rửa mặt chải đầu xong.
Đường Nhật Khanh hoảng hốt, vội vàng muốn ngồi dậy, nhưng hai cánh tay mềm nhũn, cả người lại nặng nề ngã trở về...
Cô nhíu mày đau đớn, khẽ kêu một tiếng, lúc này mới nhớ ra, trải qua cả đêm bị anh gây sức ép tối hôm qua, chân tay cô giống như bị gãy, một chút khí lực cũng không thể sử dụng.
Bùi Danh Chính đem nhất cử nhất động của cô thu hết vào đáy mắt, nhịn không được cười khẽ, anh chậm rãi đứng dậy, đi đến bên giường, nhìn cô nhẹ giọng hỏi: “Muốn tôi giúp em hay không?”
Nhìn ý cười trong đáy mắt người đàn ông, hai má Đường Nhật Khanh đỏ lên, thấy anh vươn tay tới muốn kéo cô, cô quay đầu như giận dỗi: “Không cần... tôi tự mình có thể.”
Nói xong, cô lại cố gắng lần nữa, muốn ngồi dậy, nhưng còn chưa kịp ngồi hai cánh tay to lớn mà mạnh mẽ đã vươn ra ôm lấy eo nhỏ của cô, ôm cô dậy.
“Em cậy mạnh cái gì?” Bùi Danh Chính đem cô ôm vào trong lồng ngực, áp lên khiến cô không nói được gì.
Hai má Đường Nhật Khanh càng hồng, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cô liền nhịn không được âm thầm ảo não, cô chỉ phát sốt thôi mà, sao lại như uống say, nói chuyện không suy nghĩ, cái gì cũng nói ra như vậy chứ?
Bùi Danh Chính ôm cô từ trên giường xuống, thuận tiện lấy tay thử độ ấm của trán cô, sau khi xác định nhiệt độ bình thường, anh mới hơi buông ra: “Đi rửa mặt đi, sau đó chúng ta xuống dưới ăn cơm.”
Đường Nhật Khanh đành phải gật đầu, bước nhanh vào phòng rửa mặt, mở vòi nước ra, dùng nước lạnh vỗ vỗ hai má.
Ở trước mặt Bùi Danh Chính, cô thật sự rất dễ đỏ mặt!
Sau khi rửa mặt xong, cô cùng Bùi Danh Chính xuống lầu, thím Trương đang chuẩn bị đồ ăn nhìn thấy hai người cùng nhau xuống dưới, có chút kinh ngạc.
Ngày hôm qua hai người vừa mới ầm ĩ lớn một trận, sao qua một đêm lại cùng nhau đi xuống vậy.
Thím Trương vừa mừng vừa sợ, bước nhanh lên phía trước, mở miệng hỏi: “Ông chủ, cô Đường, hôm nay chuẩn bị cháo bí ngô, sữa và cà phê, hai người muốn uống gì?”
Đường Nhật Khanh cười trả lời: “Cháo bí ngô là được rồi.”
“Cà phê.”
Thấy hai người thực sự đã hòa giải, thím Trương cũng cao hứng cười không ngậm được miệng, lập tức đáp lời rồi quay người vào chuẩn bị.
Không khí trong bữa sáng vô cùng hòa hợp, chuyện tối hôm qua như là một nhạc đệm nho nhỏ, sau khi ngủ một giấc, cũng quên gần hết.
“Ông chủ, hôm nay ông có đi làm không? Bộ com lê đã được là xong rồi.”
Nhìn hai người ăn không sai biệt lắm, thím Trương tiến lên hỏi.
Bùi Danh Chính uống xong cốc cà phê, thản nhiên trả lời: “Ừm, tăng ca.”
Đường Nhật Khanh vừa nghe, vội vàng ăn nốt miếng trứng chiên cuối cùng, rồi nhanh chóng nói: “Tôi cũng muốn đi.”
Bùi Danh Chính vừa nghe, nhíu mày: “Em ở nhà, ngày hôm qua còn đang phát sốt, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đã.”