Edit: Zan
Beta: Kan Kudo
“Nha đầu ngốc kia, sao muội có thể làm bậy như thế, đây là Hoàng cung, một khi làm không cẩn thận, ngược lại dẫn lửa thiêu thân thì phải làm sao bây giờ?”
Bữa tiệc mừng Tết Nguyên Tiêu đang tốt đẹp lại vì một trò hài ô uế này mà khiến triều thần và các mệnh phụ rối rít rời đi, Hoàng Đế trở về điện Thái Hòa, Thẩm Khinh Vũ thì theo tỷ tỷ của mình vội vàng trở lại Phượng Nghi Cung. Trong Phượng Nghi Cung, Thẩm Tĩnh Lam nhẹ nhàng ấn cái trán của Thẩm Khinh Vũ một cái, nóng nảy trách móc.
“Một cảnh vừa rồi thật sự quá nguy hiểm, nếu không phải Vân thị kia không ngờ tới lại có thêm hai người để cho muội tìm ra chỗ sơ hở mà chui vào thì người bị nhốt bây giờ chính là muội đó. Muội có hiểu hay không? Từ nay về sau, một khi gặp phải loại chuyện như thế này thì phải thảo luận với tỷ tỷ trước mới được, muội không thể đặt bản thân mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy nữa. Muội đừng nghĩ Vân thị kia dễ chọc, một khi tộc Vân thị không sụp đổ thì nàng ta vẫn có thể hiên ngang đứng vững trong cung. Cho dù hôm nay nàng ta vụng trộm trong cung thì cùng lắm cũng chỉ bị giáng chức vị mà thôi. Muội làm khó nàng ta như thế, không thể tránh được việc nàng ta ghi hận trong lòng, nhân vật như nàng ta không thể nào so sánh với vị muội muội là cái bị rơm rỗng ruột kia được, một khi trở nên tàn nhẫn thì không ai có thể biết nàng ta sẽ làm ra những việc gì.”
Thẩm Tĩnh Lam đấu với Vân thị ở trong hậu cung đã mười năm rồi, mười năm nay hai người cũng chịu thiệt không ít ở cả trong tối lẫn ngoài sáng. Bởi vậy nên Thẩm Tĩnh Lam hiểu rằng, nàng và Vân thị là quan hệ kiềm chế lẫn nhau, không thể thiếu ai hết, nếu thiếu sẽ làm cho cán cân nghiêng về một bên, sẽ mất đi sự kiểm soát.
Nhân vật như Vân thị, trường tụ thiện vũ*, lòng dạ quá sâu, Thẩm Tĩnh Lam sợ Thẩm Khinh Vũ không thể chống đỡ được mặc dù nàng đúng!
(*) Trích trong câu “trường tụ thiện vũ, đa tiền thiện giả” (ống tay dài khéo múa, nhiều tiền khéo đầu tư), trong câu này muốn nhấn mạnh chữ thiên, thiện ở đây là khéo, như người múa mà ống tay dài khéo lắm mới không rối, người nhiều tiền phải khéo đầu tư mới không mất tiền. Trong câu này ý chỉ người khôn khéo, bịp bợm.
Thẩm Khinh Vũ nghe xong chỉ níu tay Thẩm Tĩnh Lam, để cho Thẩm Tĩnh Lam yên tâm, bản thân nàng đã không còn là một Thẩm Khinh Vũ không hiểu sự đời, chỉ có thể để cho người ta bảo vệ, sống ở trong tháp ngà*.
(*) Ý chỉ một nơi không có cuộc sống xấu xí dơ bẩn và khốn khổ của xã hội hiện thực.
"Gậy ông đập lưng ông, chẳng lẽ muội biết nàng ta hãm hại muội mà còn có thể tha thứ cho nàng ta sao? Cho dù không thể giam cả đời thì giam một thời gian cũng tốt, ít nhất có thể để cho tỷ tỷ yên ổn sinh hạ hài tử, còn chuyện sau này thì để sau này lại nói, muội có tỷ tỷ che chở còn sợ nàng ta làm cái gì. Hơn nữa nàng ta cũng ở trong cung suốt ngày, cũng không thể bay ra ngoài ăn thịt muội được."
Nhưng Thẩm Khinh Vũ lại không biết nữ tử mặc y phục xanh đậu kia chính là Bách thị vừa mang thai. Nàng chỉ muốn đem hai người kia nhốt lại khiến cho Lệ phi cũng được nếm thử loại thủ đoạn hại người này. Trước khi rời đi, Thẩm Khinh Vũ cũng tiện tay thả một ít Bách Mị Hương vào trong phòng, chỉ là nàng không ngờ rằng mình lại hại hài tử của Tô Hành.
Tất nhiên Thẩm Tĩnh Lam biết muội muội này của nàng đã trưởng thành, tuy nhiên trưởng thành như này lại làm cho Thẩm Tĩnh Lam hơi đau lòng. Cả nàng cùng với ca ca và mẫu thân đều không muốn Thẩm Khinh Vũ nhìn thấy những thủ đoạn xấu xa dơ bẩn như này ở trong hậu viện, không nghĩ rằng đến cuối cùng vẫn để cho Thẩm Khinh Vũ bước vào con đường này.
"Thế gian này dơ bẩn như vậy, cho dù mọi người có bảo vệ muội tốt như thế nào thì muội cũng vẫn sinh ra trong gia đình thế gia, tất nhiên vẫn phải trải nghiệm. Muội đã lặn lộn một vòng lớn như vậy, từ này về sau sẽ không trở thành sự trói buộc đối với mọi người nữa. Không những thế muội còn có thể sóng vai với tỷ, cho dù hiện tại không thể diệt trừ Vân thị, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày chúng ta có thể khiến cho các nàng ta phải trả giá xứng đáng với những gì các nàng ta đã làm. Muội biết mấy năm nay tỷ ở trong cung cũng không dễ dàng gì, cho dù có dì che chở nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, muội cũng muốn trở thành đôi cánh của tỷ tỷ, bảo vệ tỷ tỷ!"
Thẩm Khinh Vũ biết tỷ tỷ của nàng nghĩ cái gì, nhìn thấy đáy mắt của tỷ tỷ là một mảnh thương xót nên Thẩm Khinh Vũ đành cong mắt cười ngọt ngào với nàng. Thẩm Tĩnh Lam thấy vậy thì nhéo nhéo cái mũi của Thẩm Khinh Vũ rồi cười nói.
“Tỷ tỷ không hề cảm thấy muội là trói buộc gì hết, muội là tiểu muội mà ta thương yêu nhất, chúng ta chỉ hận không thể mang tất cả những thứ tốt nhất trên đời đến cho muội, không muốn muội phải chịu bất kỳ tổn thương nào, làm gì có chỗ nào cảm thấy muội là sự trói buộc chứ.”
Khi hai tỷ muội đang nhìn nhau cười thì đột nhiên Lý Toàn từ bên ngoài đi vào, trên người vẫn còn dính vài bông tuyết, hành lễ với hai tỷ muội, sau đó cung kính nói:
“Nương nương, Hoảng thượng mời Tướng quân phu nhân đi một chuyến đến điện Thái Hòa, nói là có việc muốn hỏi Tướng quân phu nhân.”
Nghe thấy như thế, Thẩm Khinh Vũ không cần nghĩ cũng biết được Tô Hành muốn hỏi cái gì. Nàng ngăn cản Thẩm Tĩnh Lam muốn đi cùng, sau đó sửa soạn lại quần áo rồi nhanh chóng đi theo sau Lý Toàn, đi thẳng một mạch đến điện Thái Hòa.
Bên trong điện Thái Hòa, ấm áp như mùa xuân, còn có mùi long đản hương đặc biệt lan tỏa khắp đại điện. Thẩm Khinh Vũ ung dung bình tĩnh mà đi vào bên trong, vừa bước vào nàng đã thấy Cố Tĩnh Phong đứng bên cạnh bảo tọa làm từ gỗ tử đàn được điêu khắc hoa văn vân long trước bàn dài. Ánh mắt thâm tình ngóng trông kia làm cho Thẩm Khinh Vũ đứng yên tại chỗ không dám tới gần, sau đó nàng lại quỳ gối trên mặt đất, không nói gì.
Lúc này Tô Hành chỉ nhíu mày nhưng sắc mặt không có gì thay đổi, không còn bùng lửa giận như lúc nãy nữa. Sau khi bình tĩnh lại, hắn nghiêm mặt lên tiếng hỏi:
“Ngươi hãy cho ta một lời giải thích về chuyện vừa xảy ra ở nội các lúc nãy.”
Thẩm Khinh Vũ biết biểu huynh của mình là người tỉnh táo và biết tự kiềm chế nên cũng không nghĩ giấu diếm hắn.
“Giải thích rất đơn giản, Vân thị kia định tính kế muội, nàng ta đã bỏ thuốc vào trong chén trà, muốn hủy hoại danh tiết của muội. Sau khi muội phát hiện thì đành tương kế tựu kế, chỉ muốn làm nàng ta xấu mặt chứ không hề biết Bách thị kia là phi tần mới mang thai. Lúc đó muội thấy nàng ta dẫn nam nhân đi vào nên làm cho bọn họ hôn mê, chỉ định ăn miếng trả miếng mà thôi. Ngọn nguồn câu chuyện chính là như vậy, muội không giấu diếm nửa lời, chỉ có điều làm tổn hại long mạch của biểu huynh là muội không đúng, tuy nhiên giống như biểu huynh đã nói, một nam nhân có thể tùy lúc xuất hiện ở trong cung vậy thì tình hình bên trong đến cùng như nào không ai có thể biết được, người không khinh ta thì ta không khinh người, việc muội đối phó với Vân thị chỉ là phòng vệ mà thôi.”
Thẩm Khinh Vũ ngay ngắn quỳ trên mặt đất, thẳng thắn kể lại chân tướng đầu đuôi câu chuyện cho Tô Hành nghe. Đôi lông mày của Tô Hành nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, sau khi nghe Thẩm Khinh Vũ nói xong, hắn lại thở dài một hơi, trong tiếng thở dài dường như ẩn chứa sự nhẫn nại cực lớn.
Cuối cùng, Tô Hành phất tay đáp:
“Thôi, thôi, chuyện này là do Vân thị gieo gió gặp bão, tạm thời ngươi cứ trở về đi, chuyện hôm nay vạch trần quá mức rồi, về sau không cần nhắc lại nữa.”
Ý tứ trong lời nói quá rõ ràng, Thẩm Khinh Vũ biết, Vân thị không bị trừng cũng không bị phạt, cứ kết thúc như thế, đến cuối cùng chính là giống như chu sa bấc đèn, không giải quyết được gì.
Nhưng Thẩm Khinh Vũ không phục, nàng không nghĩ cứ như vậy mà bỏ qua. sau khi đứng lên, Thẩm Khinh Vũ nói thẳng với Tô Hành ở trước mặt, không hề cố kỵ gì:
“Chỉ mấy ngày nữa là tỷ tỷ sinh rồi, nếu biểu huynh hy vọng tỷ tỷ có thể bình an đợi đến ngày sinh hài tử vậy thì mong biểu huynh hãy giam giữ Vân thị kia thật tốt, đừng để nàng ta tiếp tục gây ra sóng gió nữa, muội biết biểu huynh vẫn luôn yêu thích Vân thị, thế nhưng sủng thiếp diệt thê, chưa chắc kết quả sẽ tốt, nếu tỷ tỷ và hài tử trong bụng có bất cứ chuyện xấu gì thì việc đầu tiên muội làm chính là vào đây giết chết Vân thị, đến lúc đó cũng đừng trách muội, muội phát điên lên cũng không giống tỷ tỷ đâu!”
Vân thị kiêu ngạo, nhiều lần làm ra đủ loại chuyện xấu xa dưới mi mắt của Tô Hành như vậy nhưng cùng lắm cũng chỉ bị cấm túc, muốn cấm túc thật thì nên đánh thật, trực tiếp chặt đứt hai chân nàng ta khiến cho nàng ta không thể đi đâu mới là tốt nhất. Cứ giam giữ như vậy thì tính là cái gì, không đau không ngứa. Sau khi Thẩm Khinh Vũ nói xong mấy lời tàn nhẫn này, cũng không đợi Tô Hành ra lệnh mà trực tiếp xoay người rời khỏi điện Thái Hòa.
Có lẽ là vì trong điện được đốt than quá ấm áp nên giờ lúc này, khi Thẩm Khinh Vũ vén rèm lên đã phải hứng chịu một trận gió lạnh đến thấu xương thổi tới, thậm chí nàng còn cảm thấy không đứng vững nổi, lập tức rùng mình một cái, không tự chủ mà khịt mũi. Không bao lâu sau, khi nàng còn đang ôm hai cánh tay run run thì đột nhiên trên người có thêm một chiếc choàng lông chuột xám ngọc bích ấm áp bao phủ. Hơi thở ở trên áo choàng quá quen thuộc, cho dù nàng không xoay người lại cũng biết người kia là ai.
“Ta đưa nàng trở về.”
Khi giọng nói trầm thấp khàn khàn xuất hiện bên tai, nàng chỉ xem như không thấy mà trực tiếp cởi áo choàng trên người xuống rồi lạnh lùng nói:
“Thân thể tướng quân quý giá, không giống với nữ nhân chúng ta, ta còn muốn đi dạo trong kinh thành, chưa có ý định trở về, nếu tướng quân có việc thì xin cứ tự nhiên, ta tự tìm xa phu đưa trở về là được rồi.”
“Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, trong kinh thành còn có hội chùa và hội hoa đăng, trên đường đông người không an toàn, nên để ta đưa nàng đi, hoặc nếu nàng muốn đi dạo thì ta cũng có thể cùng nào đi xem đèn hoa đăng, nếu nàng nhìn hợp ú cái gì, muốn mua cái gì, ta giúp nàng cầm, tuyệt đối không nói nhiều lời. Đây là bạc hôm nay Hoàng thượng mới thưởng, tất cả đều đưa cho nàng, nàng thấy thích cái gì thì mùa cái đó.”
Cảm giác đánh quyền vào bông thực khiến cho Cố Tĩnh Phong cảm thấy bất lực, hắn muốn đến gần, nhưng tâm lý phòng bị của Thẩm Khinh Vũ quá nặng, hơn nữa nàng cũng trưởng thành quá nhanh. Nếu việc ngày hôm nay xảy ra ở quá khứ thì người bị hãm hại nhất định là nàng, sẽ không thể biết tương kế tựu kế như hôm nay, khiến cho nhân vật như Vân thị phải ngậm cục tức. Trưởng thành như vậy, cái giả phải trả quá đau xót, nhưng tất cả đều là do bản thân hắn gây nên, là chính hắn làm cho nàng phải trả giá như vậy, trưởng thành như vậy, hắn tự cảm thấy hổ thẹn ở trong lòng.
Sau khi Cố Tĩnh Phong lấy một xấp ngân phiếu ở trong ngực ra để vào tay của Thẩm Khinh Vũ thì dùng ánh mắt mong đợi nhìn nàng, hy vọng Thẩm Khinh Vũ có thể đáp ứng mình.
Thẩm Khinh Vũ trả lại chỗ ngân phiếu kia, trong mắt tràn đầy lạnh nhạt, hiện tại Cố Tĩnh Phong giống như thuốc cao bôi trên da chó mà dính vào chân, cho dù ngươi có muốn ném đi như thế nào cũng đều không thể ném hắn đi khỏi được, nói là để cho nàng tự chọn, nhưng nàng nào có được chọn.
Thẩm Khinh Vũ cắn răng, sau khi trợn mắt nhìn Cố Tĩnh Phong thì giận dỗi rời đi trước, thế nhưng người phía sau cũng dính rất chặt, làm sao có thể cho nàng có cơ hội chạy trốn.
Khi vào đông, trời chuyển tối rất sớm, ban đêm trăng sáng treo cao, phiên chợ mới vừa bắt đầu đã trở nên náo nhiệt, mọi nhà đều mang ra hàng vạn chén nhỏ đựng đèn màu, lấy cái đó để chúc mừng, cầu mong năm mới đến mọi chuyện suôn sẻ, bình an như ý.
Mới chỉ đi có mấy bước ra đường mà xe ngựa đã phải dừng vì dòng người quá nhiều không thể đi nổi, hiện giờ tiếng la hét của mấy người bán hàng rong ở hai bên đường là to nhất, suốt mười dặm đường phố đều là khung cảnh đèn đuốc rực rỡ, bất tuyệt như lũ*, các kiểu đèn lồng chiếu xuống phố xá sáng rực như ban ngày, hội đèn lồng náo nhiệt lạ thường.
(*) Không ngừng/đứt đoạn như dây, ý chỉ âm thanh râm ran kéo dài mãi.
Người đi xem đèn nối liền không dứt, các loại đèn tỏa sáng rực rỡ giống như bầu trời đầy sao, Thẩm Khinh Vũ đi dạo ở trong đám người, nhưng lại không hề có tâm trạng để ngắm đèn lồng.
“Mẫu thân… mẫu thân…”
Đột nhiên, bên trong đám người đông đúc xuất hiện một giọng nói mềm mại hô lớn khiến cho Thẩm Khinh Vũ chú ý. Trên bậc thang trước cửa Đăng Nguyệt lâu chính là Quý Niệm Thanh đang cầm một cái đèn hoa đăng hình con thỏ được Quý Niệm Thần mặc một thân cẩm y màu xanh lơ ôm ở trong ngực, nàng vô cùng vui vẻ mà ở đằng kia kêu la, khua tay không ngừng...