• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Hạ độc (3)




Edit: Hanie


Beta: Hy





Hộ viện xụ mặt, sau khi nhận món ăn khuya trong tay Tự Hải Đường xong thì đi vào trong, không bao lâu sau, lúc trở ra, Vương An cũng đi ra theo, chỉ tiến lên nói: "Tướng quân biết cô nương đến nên bảo tiểu nhân nhanh chóng nghênh đón cô nương, cô nương mau vào đi, trời đã về khuya, dù đang là mùa hè nhưng đừng để bị nhiễm hàn khí."





"Đa tạ quản sự Vương." Hải Đường hành lễ khách sáo với Vương An, Vương An vội vã xua tay, ý bảo không dám, đưa nàng vào trong.





Trong thư phòng, Cố Tĩnh Phong đã đứng dậy khỏi bàn thư án từ lâu, đứng trước cửa chờ Hải Đường đi vào, Hải Đường vừa thấy hắn, cười nhẹ giống như gió xuân tháng ba đang thổi qua.





"Tướng quân". Tiếng gọi nhẹ nhàng hận không thể làm xương cốt tê dại.





"Đêm đã khuya rồi, sao lại đến đây mà không ngủ đi." Cố Tĩnh Phong đỡ nàng để nàng ngồi lên ghế đêm, sau đó cũng ngồi xuống.





"Sau khi tướng quân trở về cứ bận rộn mãi, nô tỳ sợ tướng quân mệt, đau dạ dày nên bảo Song Hỉ xuống bếp nấu ít cháo xào ít rau, trời đang vào hè, ăn chút cháo đậu xanh hạ hỏa." Nụ cười dịu dàng trong trẻo, Hải Đường cúi đầu nói một cách kiều mị, sau đó đổ chén cháo đậu xanh đã được nấu nhừ ra, đưa đến trước mặt Cố Tĩnh Phong, trong lòng có chút do dự và không nỡ, cảm xúc này không phải là cảm xúc mà một mật thám nên có.





Cố Tĩnh Phong cười nhẹ, nhận chén cháo trong tay Hải Đường uống một nửa, lại ăn thêm ít đồ ăn, chỉ cười nói: "Nàng chu đáo quá, trước khi nàng đến, đúng là ta có hơi đói bụng, còn chuẩn bị sai Vương Toàn đến phòng bếp làm ít thức ăn."





"Tướng quân thích là được, nếu tướng quân đồng ý, sau này mỗi ngày ta sẽ mang đến cho tướng quân." Nghe Cố Tĩnh Phong nói như vậy, Hải Đường chỉ cúi đầu nói khẽ, sau đó trốn vào ngực Cố Tĩnh Phong.





"Nghe nói hôm nay tướng quân bị đánh, nô tỳ lo lắng đề phòng mãi, tướng quân, Hải Đường thật sự không cần danh phận gì cả, chỉ cần được làm nô tỳ chạy vặt bên cạnh tướng quân, nô tỳ cũng cam lòng, tướng quân đừng vì nô tỳ mà tranh chấp với phu nhân về bất kỳ điều gì nữa, nô tỳ biết, thân phận của phu nhân rất danh giá, không phải là người mà chúng ta có thể chạm đến, nô tỳ đang sống rất tốt, như vậy đã được xem là cuộc sống trên mây rồi."





Khoan dung độ lượng, thái độ đoan chính, Thẩm Khinh Vũ càng làm quá, nàng ta sẽ càng vị tha, như vậy mới có thể để lại ấn tượng tốt nhất trong lòng nam nhân này, cũng làm hắn yêu thương, hận không thể moi tim cho nàng tất cả mọi thử, Hải Đường nghiền ngẫm suy nghĩ của nam nhân này, nói ra những lời nam nhân thích nghe nhất, khẽ mỉm cười.





Quả nhiên hắn cười khẽ, không thể không nói: "Cuối cùng chỉ có nàng là hiểu chuyện, yên tâm, Hải Đường, ta nhất định sẽ không đối xử tệ với nàng đâu."





Một câu nói của hắn làm Hải Đường và Song Hỉ đều cười, Hải Đường là thỏa mãn còn Song Hỉ là khinh thường, ý nghĩa khác nhau nhưng lý do thì không khác nhau là mấy.





Hai người dính lấy nhau một hồi, Hải Đường đưa Song Hỉ đi, lúc chuẩn bị đi, Cố Tĩnh Phong bảo hộ viện đích thân đưa các nàng về, sau đó hắn nôn tất cả thức ăn vừa mới ăn xong vào thau nhổ đã được Vương An chuẩn bị từ sớm.





Hắn không để Hải Đường mang thức ăn dư lại đi, chỉ nói chốc nữa đói sẽ dùng tiếp.





Sau khi nôn hết tất cả thức ăn trong bụng ra xong, Cố Tĩnh Phong ăn hai viên thuốc thanh nhiệt giải độc đã được đại phu chuẩn bị từ trước, sau đó nói với Vương An: "Mang thức ăn ở đây đến giao cho Tống ngự y, để ông ta quan sát xem trong đây có gì."





Vương An nghe xong gật đầu, lại đưa khế ước bán thân vào phủ hầu hạ của Hải Đường trong tay cho Cố Tĩnh Phong: "Đây là khế ước ta mua được từ tay tên buôn người, San Hô là người của chúng ta, thậm chí đầu bếp nữ cũng là người trong kinh thành, được thuê trong thời gian ngắn, trong nhà có già có trẻ, ta sẽ phái người theo dõi cẩn thận, nếu đã như vậy thì có thể Song Hỉ kia cũng là người của bọn họ, tướng quân định xử lý thế nào?"





"Sai người trông chừng bên cạnh phu nhân, cho dù là chuyện gì cũng không được có bất kỳ sai sót nào, còn về Hải Đường, để ả ta say mê ta một lúc, chờ đến khi ả tin tưởng ta cũng là ngày Uất Trì Ngô phải chết."





"Dạ." Nghe Cố Tĩnh Phong nói như thế, Vương An đáp lời, mang thức ăn khuya Hải Đường đưa đến lui ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK