Edit: Re
Beta: Hy
“Cha, mau nhìn xem, là mẫu thân đó!”
Ngay lúc Thẩm Khinh Vũ còn sững sờ vì đứa trẻ nàng ôm vẫn luôn miệng gọi mình là mẫu thân, bỗng nhiên từ trong đám đông có một đám gia đinh mặc y phục đen vọt ra. Quý Bắc Thần, người mặc một bộ trường bào màu xanh ngọc thêu hoa văn mây trời bước tới, phong thái tuấn nhã, chỉ là tay người nọ đang cặp lấy một khúc gỗ dùng để cố định, khuôn mặt lạnh lùng. Sau khi nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng Thẩm Khinh Vũ thì mới hòa hoãn lại.
Mà phía sau hắn, Nguyễn Nhược Hoan mặc một bộ váy áo tỳ bà khâm màu xanh trắng bằng gấm cũng nhanh chân chạy tới. Ngay lúc vừa nhìn thấy Quý Niệm Thanh, nàng ta lập tức lao về phía trước giành lấy đứa nhỏ, không hề để ý đến mình có dùng quá sức hay không. Với một xung lực lớn như vậy, chưa nói đến một đứa bé như Quý Niệm Thanh, ngay cả Thẩm Khinh Vũ cũng thiếu chút nữa bị nàng ta đẩy ngã xuống đất, may mà có Tố Ca bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng. Thẩm Khinh Vũ khẽ cau mày.
“Thanh Thanh, sao con có thể chạy lung tung khắp nơi như thế chứ? Đông người như vậy, chẳng may bị ăn mày bắt mất thì làm sao bây giờ?”
“Tiểu di à, người nhìn xem, mẫu thân của ta đã trở về…”
Khi mà Nguyễn Nhược Hoan định răn dạy Quý Niệm Thanh thì tiểu nha đầu đã chỉ thẳng vào Thẩm Khinh Vũ cười nói, trong thanh âm tràn đầy sự hân hoan.
Nghe được như vậy, thân hình Nguyễn Nhược Hoan bỗng chốc cứng đờ, sau đó nàng ta nhìn thấy Thẩm Khinh Vũ đang đứng đối diện với Quý Bắc Thần, khuôn mặt của hắn hiện lên sự mê man và vui mừng. Nhìn thấy biểu tình không thể diễn tả trên mặt vị công tử kia, Thẩm phu nhân cảm thấy ba người trước mặt này thật sự rất khó hiểu.
Khi Thẩm Khinh Vũ vừa nhìn thấy Quý Bắc Thần, đặc biệt là khi thấy bàn tay đang bị treo kia là lập tức nhận ra người này. Nhưng hắn lại nhìn nàng với ánh mắt xa lạ, nàng nghĩ hắn hẳn là không nhớ đến chuyện tay mình là bị nàng bẻ gãy.
Dựa theo nguyên tắc không dính vào rắc rối, Thẩm Khinh Vũ liền xoay người đi theo mẫu thân lên xe ngựa, nhưng còn chưa đi được bước nào thì đã bị một đôi tay nhỏ túm lấy làn váy. Tiểu nha đầu ôm chặt đùi nàng, nức nở, “Mẫu thân, người không cần Thanh Thanh sao? Người không nhớ Thanh Thanh sao? Con là Thanh Thanh của mẫu thân đó! Người mau nhìn con đi, nhìn thật kỹ vào…”
Thẩm Khinh Vũ bị Quý Niệm Thanh ôm chặt không buông, cảm thấy vô cùng bối rối, thậm chí đã có người qua đường dừng lại xem náo nhiệt, chỉ chỉ trỏ trỏ lên, cảnh tượng cực kỳ xấu hổ…
Thẩm phu nhân bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình ra tay. Bà tiến lên kéo Quý Niệm Thanh khỏi đùi của Thẩm Khinh Vũ rồi ngồi xổm xuống, trầm giọng nói với Quý Niệm Thanh: “Tiểu cô nương, con nhận sai người rồi, nàng ấy không phải là mẫu thân của con. Sau này có đi ra đường gặp người tương tự thì cũng không thể kêu tùy tiện như vậy, có biết không hả?”
Nhưng Quý Niệm Thanh đã nhận định Thẩm Khinh Vũ là mẫu thân của mình, làm sao có thể nghe Thẩm phu nhân nói được. Tiểu cô nương chỉ bĩu môi lắc đầu, suýt nữa gào khóc, ủy khuất mà chạy đi tìm phụ thân mình. Mà Quý Bắc Thần đã phục hồi tinh thần lại, nhìn thân ảnh thướt tha trước mặt kia, như không cốc u lan (*), nhã nhặn lịch sự. Nàng xa cách yên tĩnh, con người với dáng vẻ cao ngạo như vậy không giống với nữ tử ôn nhu hàm hậu, huệ chất lan tâm (*) trong ký ức của hắn. Đuôi mày và khóe mắt của nàng cũng không tương tự, nhưng khi nàng đứng ở đó, hắn lại cảm thấy nữ nhân trong lòng mình như sống lại…
(*) Không cốc u lan (空谷幽兰): Đóa hoa lan duyên dáng trong sơn. Chỉ người có nhân phẩm cao nhã, rất hiếm thấy.
(*) Huệ chất lan tâm (兰质蕙心): chỉ người phụ nữ có tấm lòng thuần khiết như hoa huệ, phẩm chất cao nhã như hoa lan.
Mà Nguyễn Nhược Hoan đã từ trạng thái kinh ngạc hoàn hồn trở lại, nàng ta bế cháu gái đang ủy khuất lên, dịu dàng giải thích: “Thanh Thanh nhận sai người rồi, vị cô nương đó đúng là không phải mẫu thân của con. Mẫu thân của Thanh Thanh là tỷ tỷ của dì, chẳng lẽ dì có thể nhận sai sao?”
Thẩm Khinh Vũ không định tham dự vào vở kịch của mấy người này, nhưng khi nàng chuẩn bị xoay người lên xe thì bị một bàn tay túm chặt, lại còn dùng sức rất lớn. Một giọng nói trầm thấp mang theo sự nghi vấn vang lên bên tai Thẩm Khinh Vũ, “Cô nương, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi phải không? Hình như cô nương đã từng xuất hiện ở trong giấc mơ của ta? Ta…”
“Ta cảm thấy ngươi giống như một tên đăng đồ tử (*)! Công tử, trước mặt hài tử của mình mà ngươi lại có thể nắm tay một nữ nhân xa lạ, lại còn dùng cái chiêu tiến lại làm quen cũ rích như thế, ngươi không cảm thấy mình có điểm hạ lưu sao?”
(*) Đăng đồ tử (登徒浪子): tên háo sắc.
“Tại sao công tử có thể nằm mộng tùy tiện như vậy, toàn mơ thấy nữ nhân xa lạ?” Còn chưa đợi Quý Bắc Thần nói xong, Thẩm Khinh Vũ đã cắt ngang lời của hắn. Nàng không khách khí chút nào mà quở trách hắn, sau đó nhân lúc Quý Bắc Thần còn chưa kịp hoàn hồn thì nhanh chóng vung tay hắn ra rồi lập tức đi vào trong xe ngựa, ra lệnh cho xa phu khởi hành hồi phủ……
“Người ta nói người có tướng mạo đáng khinh, đầu trâu mặt ngựa thì tâm tư cũng bất chính, không nghĩ rằng công tử tuấn tú thế này lại cũng là một tên đăng đồ tử, thật uổng phí cho một khuôn mặt như vậy.”
Trong xe ngựa, Thẩm phu nhân nhẹ giọng đánh giá chuyện vừa rồi, còn khóe môi của Thẩm Khinh Vũ thì cong lên. Tính ra thì những câu Quý Bắc Thần nói vừa nãy cũng không tính là những lời dùng để tới gần, nàng xác thật có gặp qua người này, lúc đó hắn uống say, mắt lờ đờ mông lung, nhưng không phải là ở trong mộng, chỉ cần nhìn bàn tay bị treo kia thì sẽ biết, Thẩm Khinh Vũ chỉ lắc đầu……
Mà sau khi Thẩm Khinh Vũ rời đi, Quý Niệm Thanh đã gào khóc rất nhiều, nước mắt giàn giụa, không thể dừng lại được. Nguyễn Nhược Hoan có làm cách nào cũng không dỗ được, con bé cứ la lối muốn đi tìm mẫu thân.
Trong phủ có rất nhiều nữ tử có dáng dấp giống tỷ tỷ của mình, nhưng chưa từng thấy Quý Niệm Thanh ỷ lại người nào. Hôm nay lại gặp một người làm Nguyễn Nhược Hoan đau đầu, nàng như là vừa ăn thuốc ghen tỵ, đặc biệt là thái độ vừa rồi của Quý Bắc Thần càng khiến Nguyễn Nhược Hoan căm giận nhưng lại không có chỗ phát tiết. Nàng chỉ có thể hung hăng cắn răng, nỗ lực nhẫn nại.
Quý Niệm Thanh thì cứ khóc mãi không thôi, ngay lúc Nguyễn Nhược Hoan cho rằng mình không thể chịu đựng được nữa thì Quý Bắc Thần đã tiếp nhận Quý Niệm Thanh, người đang khóc lóc và run rẩy không ngừng. Hắn ôm hài tử vào lòng rồi ôn nhu trấn an: “Thanh thanh không khóc, nếu Thanh Thanh muốn đi tìm vị cô cô vừa rồi thì cha sẽ làm Tôn bá bá cho người đi tìm, nhất định sẽ giúp con tìm nàng ấy trở về làm mẫu thân, được không nào?”
Quý Bắc Thần dùng ngữ khí như là thương lượng nhưng lại làm cho Nguyễn Nhược Hoan hận không thể cầm lấy chiếc khăn trong tay xé nát. Khi Quý Bắc Thần vừa nói như vậy, Nguyễn Nhược Hoan liền biết hắn đã tính toán muốn cưới cô nương kia vào cửa. Làm mẫu thân? Chỉ có chính thất phu nhân mới có thể làm mẫu thân của đích tiểu thư, nếu thật là vậy thì nỗ lực trong mấy năm nay của nàng là gì…….
Mấy người nữ tử trong nội viện cũng là được hắn đưa vào giống như vậy, ước chừng cũng đã bảy tám người. Người này có mũi giống tỷ tỷ, người kia có đôi mắt giống tỷ tỷ, hiện giờ lại đến vị cô nương kia, nàng không thấy giống chỗ nào nhưng chỉ bởi vì một câu mẫu thân của Quý Niệm Thanh, hắn liền muốn mang người vào hậu viện. Nguyễn Nhược Hoan khổ sở, nàng muốn mở bụng Quý Bắc Thần ra nhìn xem hắn có thứ gọi là lương tâm hay không? Có thấy nàng đã si ngốc chờ đợi hắn bốn năm rồi hay không?
Trong lúc Nguyễn Nhược Hoan đang còn khổ sở thì Quý Niệm Thanh vừa nghe phụ thân đáp ứng mình thì đã ngừng rơi nước mắt, ngoan ngoãn dựa vào vai hắn. Đám đông thấy không còn gì để xem nữa thì vội vàng tan đi. Về phần Quý Bắc Thần, trong lòng hắn đã quyết định, nhất định phải tìm được Thẩm Khinh Vũ, kéo nàng về làm mẫu thân cho nữ nhi của mình!
Sau khi trở về từ chùa Bạch Mã, Thẩm Khinh Vũ cũng không cùng hồi phủ với Thẩm phu nhân, mà là làm xa phu chở nàng đến Nam Nhứ Lâu. Vào đêm khuya mùng hai mươi chín, hoàng đế đã phái người tự tay giao chiếc bể nước bằng thủy tinh mà nàng yêu cầu đến đây bằng xe ngựa. Lúc này thì Vệ Lương đã cho người gắn một cái ròng rọc lên trên bể nước, từ từ kéo nó lên đài sen.
Đài sen cao bằng hai người cộng lại, Thẩm Khinh Vũ cho người làm một cái cơ quan, chỉ cần đặt bể thủy tinh vào thì sẽ nằm lọt thỏm bên trong đài sen. Khi nào cần dùng thì chỉ việc nhấn vào điều khiển, bể nước sẽ tự động được nâng lên.
Sau khi Vệ Lương hoàn thành công việc, có người lập tức đi tới rót nước ấm vào bể, trông rất giống một cái bể bơi mini. Đào kép được Nam phủ đưa tới đã xếp thành một loạt, hiện tại bọn họ đang đứng trước bể nước lớn, nhìn gợn nước dập dềnh do được dạ minh châu chiếu sáng, giống như một chiếc rèm bằng bọt nước đang phất phơ đón gió. Mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có chút sợ hãi.
“Ai trong các ngươi biết bơi?" Thẩm Khinh Vũ nhìn bể nước khói bay lượn lờ và hơi nước mịt mù, đưa ra câu hỏi với các thiếu nữ ở đây.
Đào kép Nam phủ giỏi ca múa, lại đều được các giáo phường tuyển chọn kỹ càng đưa tới, bọn họ là chuyên vào cung để diễn kịch hoặc giúp vui cho các phi tần của hoàng đế. Mỗi người đều là thiên tư nổi bật, thướt tha phương hoa (*), bị Lý Toàn đưa tới nơi này cũng xem như là nhân tài không được trọng dụng. Vốn là cảm thấy ủy khuất cho nên ai nấy đều trầm mặc không nói, không dám cũng không nguyện ý trả lời Thẩm Khinh Vũ.
(*) Thiên tư nổi bật, thướt tha phong hoa: Câu ca ngợi, khen tặng, chỉ người có tài năng lẫn sắc đẹp.
Thẩm Khinh Vũ bất đắc dĩ, bảo Tố Ca lấy năm mươi lượng hoàng kim ra, đặt trên chiếc bàn tròn có khắc hoa văn bằng gỗ đàn hương đỏ, sau đó nói: “Ta biết các ngươi không cam lòng, cho rằng nếu ở Nam phủ thì sẽ có cơ hội một bước lên trời, nhưng muốn vậy thì cũng phải xem bản lĩnh của các ngươi, rốt cuộc không phải ai cũng là nhân trung chi phượng(*). Ta đã lấy mười người từ biểu huynh, tất nhiên các ngươi cũng không thể trở về được. Tới hôm khai trương, đế hậu sẽ đích thân tới, nếu tưởng một bước lên trời, vậy hãy xem các ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì có thể khiến người khác nhớ kỹ. Nếu chỉ dùng những thứ tầm thường được dạy ở Nam phủ thì các ngươi cả đời này chỉ có thể nhiều nhất là diễn kịch ca múa, không thể tiến tới được. Núi cao còn có núi cao hơn, đừng quá xem trọng bản thân, ở đây là bạc cho các ngươi, muốn lấy chứ? Nhưng ta cũng yêu cầu tay nghề và bản lĩnh của các ngươi, chỗ của ta không nuôi người rảnh rỗi, cho dù Lý Toàn đã sàng chọn những người tốt nhất nhưng nếu ta cảm thấy không hài lòng thì vẫn có thể trả về. Các ngươi cân nhắc cho kỹ, một khi bị ta trả về thì các ngươi nghĩ mình sẽ có đường ra khác hay không!”
(*) Nhân trung chi phượng (人中之凤): Chỉ nữ tử có tài năng vượt hẳn người bình thường. Còn có câu “Nhân trung long phượng” (人中龙凤), dùng cho cả hai giới, khen ngợi người tài ba, xuất sắc, trăm năm mới có một.
Thẩm Khinh Vũ trước lễ sau binh, không chút khách khí chặt đứt đường lui của các cô nương ở đây, cố tình chèn ép ngạo khí vốn có của bọn họ. Khi mà mọi người còn do dự nhìn nhau không nói gì thì có một người chậm rãi đi ra, đó là Tần Liên Dạ, người luôn ở tại Nam Nhứ Lâu. Tần Liên Dạ mặc một bộ y phục màu hồng cánh sen, trông nàng ta giống như một tiên nữ bước ra từ trong tranh vẽ, mỹ diễm và thần thánh không gì sánh được.
Vừa nhìn qua, hơn mười người đào kép ở Nam phủ cũng không thể sánh kịp một mình Tần Liên Dạ, có thể nói là phải tự ti mặc cảm.
“Cô nương, ta từng học bơi lúc bé, không biết cô nương cảm thấy ta có tác dụng không?” Tần Liên Dạ hành lễ với Thẩm Khinh Vũ, nhẹ giọng cười hỏi.