Edit: Mộc Miên
Beta: Hy
“Ta đã làm gì cho ngươi? Có phải ngươi có năng lực nịnh bợ, ngươi liền quên đi người đã thương xót ngươi sao?”
Thẩm Khinh Vũ tức giận hét mắng Thôi quản sự, hắn chỉ cúi đầu nhấp môi, không dám nhìn vào mắt của Thẩm Khinh Vũ, giống như là đang cảm thấy rất áy náy.
“Phu nhân…”
Thôi quản sự nghẹn lời, cũng với khuôn mặt không có cách nào khác, Thẩm Khinh Vũ trừng mắt nhìn hắn một cái rồi tiếp tục nói:
“Ta nói cho ngươi biết, ngươi là của hồi môn của Thẩm Khinh Vũ ta, chính ta mới là người quản thúc ngươi, nếu hôm nay có người khi dễ ta thì ngươi cảm thấy như thế nào? Nha đầu kia đánh không được, rút một chiếc răng cũng đã là khách khí lắm rồi.”
“Nếu ngươi giúp đỡ những kẻ đó đến khi dễ ta thì đừng trách ta không nể mặt mà bán ngươi đi. Bây giờ ta cho ngươi hai con đường, hoặc là ngoan ngoãn rút hình phạt này lại, ta sẽ trở về nghỉ ngơi, hoặc ngươi hãy cầm cây trượng này đánh vào bụng ta, giết chết ta cùng tiểu hài tử này đi.”
Lời này vừa nói ra, Thôi quản sự chỉ có thể buông cây trượng trong tay xuống, Thẩm Khinh Vũ đang muốn ngồi dậy thì nghe được một tiếng hét ở phía sau.
“Thẩm Khinh Vũ…”
Cố Tĩnh Phong nghe hộ vệ bẩm báo lại, liền cấp tốc đi đến phòng hành lang, ban đầu hắn còn không tin là Thẩm Khinh Vũ dám gây náo loạn như vậy. Mới hôm qua còn ra chút máu, đại phu đã dặn dò phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng, không thể rời giường. Sáng sớm hôm nay lại rút răng người ta gây náo loạn một phen, bây giờ lại nằm trên chiếc ghế dài, không bận tâm đến bụng của mình, nếu không phải hiện giờ có nhiều người thì hắn hận không thể trực tiếp đem Thẩm Khinh Vũ về phòng để chỉnh đốn nàng.
“Nàng cứ tùy hứng như vậy, có còn coi gia quy gia pháp nhà này ra gì không?”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Thẩm Khinh Vũ không đứng dậy nữa mà lại nằm xuống, nàng nói:
“Thế nào, tướng quân có ý kiến gì với ta sao?”
“Chưởng gia của ta không tốt, muốn thay đổi người không? Dù sao thì vợ lẽ ngươi cũng đem về rồi, không đúng sao?
“Thẩm Khinh Vũ, nàng đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta!”
Cố Tĩnh Phong nghiến răng hít một hơi thật sâu,
Thẩm Khinh Vũ khé nhếch khóe môi, để Tố Ca nâng mình dậy, nàng cố ý đứng thẳng người, ngẩng cổ lên rồi nói với Cố Tĩnh Phong:
“Không đúng sao? Ta thấy ngươi tức giận rồi, lại không thể làm gì được ta chắc là khó chịu lắm. Cố Tĩnh Phong, ngươi có gan thì hòa ly với ta đi, còn không có can đảm thì ngươi để tiểu bảo bối của ngươi cho ta tra tấn đến chết, đừng nghĩ tới đường sống!”
“Chát!”
Một tiếng tát vang lên trong phòng hành lang, khiến những người ở trong đó giật mình nhảy dựng lên.
Năm ngón tay hằn rõ trên má của Thẩm Khinh Vũ, nàng cắn răng, căm giận sờ lên mặt rồi hít một hơi thật sâu,
“Phu nhân…” Tố Ca đau lòng muốn đến xem xét vết thương trên mặt nàng.
“Đánh cả một cô nương, tướng quân quả thật rất tức giận!”
Nàng dùng ánh mắt để nói với Tố Ca ý bảo mình không sao, gương mặt nàng nóng rát đau đớn, Thẩm Khinh Vũ chỉ khinh thường nhìn Cố Tĩnh Phong cười nói, trong lòng nàng chỉ toàn là sự khinh miệt dành cho hắn.
“Đanh đá ghen tuông, nếu không chỉnh đốn nàng thì chắc nàng vẫn còn tưởng tướng quân phủ này là Thẩm phủ của nàng, hôm nay ta nói cho nàng biết, Hải Đường là do ta nạp vào, nếu nàng còn dám làm càn làm bậy thì đừng trách ta trở mặt vô tình.”
Tay Cố Tĩnh Phong cũng có chút đau, đôi lông mày nhíu chặt nhìn năm ngón tay đang in hằn trên má Thẩm Khinh Vũ. Hắn cảm thấy đau lòng cùng với một nỗi niềm khó nói, hắn chỉ có thể dùng khổ nhục kế như vậy để khiến người trong tướng quân phủ này tin rằng hắn yêu Hải Đường, hắn bất đắc dĩ nắm chặt tay, gân xanh đều nổi hết lên. Thẩm Khinh Vũ cắn chặt răng, chỉ hận không thể nói rằng ngươi nhanh viết hưu thư đi. Bên ngoài, một thân ảnh lướt như gió đến và ra một quyền khiến Cố Tĩnh Phong nằm trên mặt đất.
“Cố Tĩnh Phong, ngươi là một tướng quân mà lại đi đánh nữ nhân, ngươi cho rằng rời khỏi phủ tướng quân nhỏ bé này thì Thẩm phủ ta không nuôi nổi muội muội sao, sủng thiếp diệt thê, ta còn cho rằng những lời đồn đại này đều là nhảm nhí, còn nói đỡ cho ngươi. Nhưng thật không ngờ, ta vừa đến liền nhìn thấy ngươi đánh muội muội của ta, muội muội của ta như châu báu ngọc ngà, gả đến nhà ngươi không phải để cho ngươi đánh. Cũng không ép gì ngươi, nếu như ngươi đã tìm được một người tốt, vậy thì thỉnh ngươi viết hưu thư, hai nhà chúng ta sau này đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng. Cũng hy vọng ngươi và tân phu nhân kia bách niên giai lão, trăm tử ngàn tôn!”