Edit: Fy
Beta: Kan Kudo
Tố Tâm là một người độc miệng, hiện giờ chỉ cần là người bên trong trắc viện, nàng đều không định cho sắc mặt tốt, từ trước đến giờ Song Hỉ chưa từng gặp phu nhân trong phủ lần nào, hôm nay mới gặp, vậy mà những người bên cạnh đều vô cùng đanh đá, nàng cũng đã biết ngày hôm đó, Đông Xuân chỉ mới nói hai câu đã bị rút răng. Thân là hảo hán phải biết tránh đi cái thiệt trước mắt, tất nhiên ngoan ngoãn tiến lên, vội vàng thỉnh an, dập đầu liên tục với Thẩm Khinh Vũ.
“Cô nương đến đây hỏi, cũng chỉ là muốn vài món ăn, sao trễ vậy rồi còn chưa có, có phải đã lười biếng rồi không?”
Lúc này Song Hỉ mới quỳ xuống thỉnh an, tiếng kêu la ồn ào bên ngoài liền truyền đến, khi nói chuyện còn có hơi lọt gió, nghe vào chỉ khiến người khác buồn cười, âm thanh này không ai khác chính là Đông Xuân bị nhổ răng.
Nhớ ăn không nhớ đánh, Đông Xuân vẫn giữ cái tính nữ vương như cũ, không thấy sửa đổi chút nào, lại thấy tướng quân tìm thêm cho Hải Đường hai tiểu nha đầu, ỷ vào bản thân đã đi theo Hải Đường một đoạn thời gian khá dài, thế là cố tình thiết lập hình tượng đại nha hoàn, cả ngày không cho Song Hỉ và San Hô sắc mặt tốt.
“Sao các ngươi còn ở đó ăn, sao còn ngây ngốc ra vậy, còn không mau chạy đi làm điểm tâm cho cô nương đi, cả căn phòng đều là mùi hương, tận bây giờ vẫn chưa thấy mang qua, coi chừng ta bẩm báo tướng quân, lột da các ngươi ra.”
“Ồ, mấy cái răng đó của ngươi không đau sao? Không hổ là Đông Xuân cô nương, uy lực thật lớn, thanh thế này, thật sự khiến ta toát mồ hôi. Từ này về sau các ngươi đều nên cảnh giác một chút, bằng không nàng ta sẽ thỉnh tướng quân lột da các ngươi đó.”
Đông Xuân vừa mới dứt giọng, Thẩm Khinh Vũ đã ở một bên trêu ghẹo. Lúc Đông Xuân tiến vào không nhìn thấy Thẩm Khinh Vũ đứng ở góc khuất, một câu này dọa nàng ta sợ tới mức linh hồn cũng muốn bay ra ngoài.
Song Hỉ còn đang quỳ trong trù phòng chưa đứng lên, Đông Xuân vừa thấy Thẩm Khinh Vũ cũng vội vội vàng vàng quỳ xuống đất, hàm răng có vài chỗ trống ẩn ẩn phát đau.
“Hai vị cô nương mau đứng dậy đi, quỳ trên mặt đất như vậy, phu nhân của chúng ta không nhận nổi, lại để các ngươi mồm năm miệng mười truyền đến tai tướng quân, không biết chừng còn bị đồn thành cái dạng gì.”
Tố Tâm hừ lạnh nhìn hai người quỳ dưới đất, độc ác mỉa mai.
Sau khi Đông Xuân vừa nhìn tới Thẩm Khinh Vũ, chỉ cảm thấy hàm răng đau nhức, lại thấy bên cạnh Thẩm Khinh Vũ có thêm hai người, cụ già ít khi lên tiếng, thần sắc nghiêm nghị, vừa thấy liền biết không dễ khinh, người trẻ càng không cần phải nói, ngoài miệng công phu rất cao, trong lời nói lại mang theo gai độc, tóm lại là lợi hại.
Trong khi cả hai còn đang quỳ, Hải Đường được San Hô dìu đến nhìn thấy tình trạng giương cung bạt kiếm ở đây, trên mặt chỉ là vẻ kinh ngạc cảm thán:
“Không biết Đông Xuân và Song Hỉ đắc tội phu nhân ở chỗ nào, Hải Đường ở đây thay bọn họ bồi tội với người.”
Nàng nhẹ nhàng hành lễ một cái, khiêm tốn nói với Thẩm Khinh Vũ như vậy, trong lòng đã tính sẵn kế hoạch, cũng không định giúp Đông Xuân và Song Hỉ đứng lên, chính mình cũng cứ đứng cúi người ở đó, cố tình giằng co. Mặt trời đã lên, lát nữa Cố Tĩnh Phong sẽ hồi phủ, nếu tìm không thấy người, tất nhiên hắn sẽ tự tìm tới đây, đến lúc đó nhìn thấy một màn chủ tớ ba người bọn họ bị bắt nạt, sẽ lại có trò hay để xem.
Thẩm Khinh Vũ vốn không định làm gì bọn họ, mà Liễu ma ma bên cạnh cũng đã giữ nàng lại. Liễu ma ma chỉ đứng một bên cố ý để ba người họ tiếp tục quỳ, khom lưng cúi đầu, cũng không để Thẩm Khinh Vũ có hành động gì, định dạy dỗ các nàng một phen, để các nàng biết cái gì gọi là một vừa hai phải.
Quỳ một hồi, quên cả thời gian, khi Hải Đường cảm thấy bản thân sắp đau đến ngất xỉu, Liễu ma ma một thân ngay thẳng đứng trước mặt Hải Đường, trong mắt không một gợn sóng, chỉ nghiêm chỉnh nói:
“Lão nô biết Hải Đường cô nương hiện giờ là nhân vật đứng trên đầu quả tim của tướng quân, nhưng Hải Đường cô nương làm bất cứ chuyện gì cũng nên một vừa hai phải thôi, dân gian đều nói một cây làm chẳng nên non, nếu không phải người vô duyên vô cớ chạy đến kiếm chuyện với tiểu thư nhà ta, tiểu thư cũng sẽ không cố tình làm khó dễ người. Hiện giờ người mang theo hai nô tài này, quỳ gối khom người, cùng tiểu thư nhà ta kể khổ, là vì muốn những lời này truyền đến tai tướng quân, lại cãi nhau một trận với tiểu thư nhà ta hay sao?
Lão thân nghe nói, phụ thân của Hải Đường cô nương là một vị y nhân, người ta thường nói y nhân nhân hậu, cô nương từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cũng nên nhân hậu từ bi mới phải, nhưng người thì sao? Trong bụng người cũng có hài tử, chắc nó cũng đang nghe thấy cả, người làm như vậy, về sau phải làm gương cho hài tử thế nào đây? Một người sắp làm mẫu thân tại sao vẫn không thể khoan dung cho người khác? Hay là Hải Đường cô nương đã chuẩn bị sẵn tiết mục "chính thê làm trời làm đất, tiểu thiếp khoan dung độ lương", khiến gia động lòng với người, thấy chỉ có người là tốt, nhưng tiết mục này người diễn không mệt sao?
Phu nhân nhà ta còn trẻ con, không chịu nổi uất ức, người hẳn là đã đoán được tính tình của phu nhân nhà ta, nên mới hết lần này tới lần khác khi dễ, rồi lại ác nhân cáo trạng trước*, khiến phu nhân phải khổ sở? Nếu thật sự là như thế, tâm của người, chỉ sợ là cũng không đơn thuần như những gì mà tướng quân nhìn thấy.”
(*): Ý chỉ người có tội giành quyền lên tiếng trước để bẻ cong sự thật.
Nói một tràng chọc thẳng vào tâm tư Hải Đường, khiến mặt nàng ngượng đỏ cả lên, đầu lưỡi cứ như bị người nắm chặt, chẳng thể lên tiếng hay đáp lời, ngay cả khí thế cũng yếu đi ba phần, mà càng quan trọng hơn chính là khi Liễu ma ma nói câu này, Cố Tĩnh Phong ở ngay sau lưng các nàng, toàn bộ lời nói đều nghe rõ ràng.