Edit: Re
Beta: Hy
“Ngươi coi Thẩm gia ta không có ai đúng không? Cố Tĩnh Phong, ngươi có tin ta đánh cho ngươi răng rơi đầy trên mặt đất hay không, rồi lôi ngươi lên triều đình phân xử đàng hoàng, nhìn xem ngươi sủng thiếp diệt thê sẽ mắc tội gì, chức quan này của ngươi có cần nữa hay không?”
Thẩm Kính Hiên trong bộ y phục xanh thẫm có viền thổ cẩm, tóc đen mày rậm, mày kiếm anh tuấn, giờ phút này trong đôi mắt đen sắc bén vì hàm chứa lửa giận mà tràn đầy sát khí, khí thế lãnh ngạo ấy không hề thua kém Cố Tĩnh Phong đang bị đánh ngã xuống dưới đất chút nào.
Thẩm Kính Hiên từ nhỏ đã tập văn luyện võ, công phu quyền cước hiện giờ tuy kém Cố Tĩnh Phong hàng năm chinh chiến giết người một ít, nhưng căn cơ còn ở đó, đánh với Cố Tĩnh Phong cũng không sợ chút nào, chỉ thấy hắn che chắn Thẩm Khinh Vũ đang còn ngây người ở sau lưng, như gà mái bảo vệ con vậy.
Vừa nhớ tới việc Cố Tĩnh Phong mới tát muội muội mình một cái, hắn tức giận đến nỗi muốn lột da Cố Tĩnh Phong ra. Hắn lớn hơn Thẩm Khinh Vũ mười tuổi, Thẩm Khinh Vũ lúc còn nhỏ xem như hắn một tay nuôi lớn, sao hắn có thể nhìn thấy Thẩm Khinh Vũ bị người khác khi dễ như vậy được.
“Ca ca……” Trong lòng Thẩm Khinh Vũ tràn đầy cảm động, không thể không nói, bị đánh một cái tát vừa rồi quả thật nàng rất ủy khuất, vừa tỉnh lại đầu tiên liền phải đối mặt với chuyện sứt đầu mẻ trán rất bực mình này, căn bản không thể yên nổi, trong lòng nàng không yên ổn nhưng cũng chỉ có thể kiên cường trấn định, giờ phút này có người bảo vệ mình ở sau lưng như thế, nàng không kiềm chế được, hai hàng nước mắt đồng thời rơi xuống, vừa như khóc vừa như tố cáo.
Giọng mũi tràn đầy ủy khuất liền làm Thẩm Kính Hiên càng muốn mang muội muội về nhà, “Khinh Vũ, đi, giờ ca ca mang muội về.”
Thẩm Khinh Vũ nghe vậy thì trong lòng vui mừng, nghĩ có lẽ đã tìm được chỗ dựa, lần này có thể nghênh ngang mà đi rồi. Tự tin mười phần, mặt nàng càng trông giống con thỏ đang sợ hãi mà kéo ống tay áo ca ca nhà mình, vội vã không ngừng gật đầu, Thẩm Khinh Vũ cảm thấy hình tượng ca ca giờ phút này thật là cao lớn, uy lực hiên ngang, tỏa ra ánh sáng vạn trượng.
“Ca ca, giờ chúng ta đi ngay thôi, muội không muốn ở đây nữa.” Thẩm Khinh Vũ nắm ống tay áo ca ca, không kiềm chế được, giống như hồ ly gian xảo mà nói với hắn, trên mặt làm bộ tràn đầy ủy khuất.
“Hồ đồ!"
Hai huynh muội đang định nhấc chân ra ngoài liền nghe thấy một giọng nói uy nghi vạn trượng truyền đến từ một góc hành lang, Thẩm Khinh Vũ thầm giật mình chỉ cảm thấy không xong, quả nhiên, dưới hành lang đi tới một nữ tử một thân áo ngắn Tô Châu thêu hoa hồng bách thọ hài hòa với hoa văn tối màu, kết hợp với váy dài xếp li dệt lụa hoa lam vừa mắt, mái tóc dài được chải quấn lên thành búi, hai chiếc bộ châm bích ngọc linh lung được chạm rỗng điêu khắc, rực rỡ lấp lánh, rung động kêu đinh đang.
Thẩm phu nhân, mẫu thân của Thẩm Khinh Vũ, đã năm mươi tuổi lại chăm sóc rất tốt, trên khóe mắt và đuôi lông mày nhìn không thấy dấu vết năm tháng bao nhiêu, ngay cả mái tóc đen cũng không thấy một sợi bạc nào. Bà chậm rãi tiến đến, hai nha đầu phụng dưỡng hai bên trái phải đỡ bà, khí độ ung dung quý phái ấy dường như trời sinh đã có.
Sau khi thấy Thẩm Khinh Vũ, bà cầm lấy tay nàng, đánh vào lòng bàn tay một cái, lại trừng mắt nhìn Thẩm Kính Hiên. “Mỗi lần nói đến chuyện của Khinh Vũ con liền không kiềm chế được tính tình của mình, nếu ở trên triều đình, ẩu đả mệnh quan triều đình, con có biết con phạm tội gì không, còn không mau nhận lỗi với Tĩnh Phong đi, hồ đồ!”
Thẩm phu nhân tiến vào không chỉ trích con rể làm việc không đúng mà tức giận mắng hài tử của mình trước, tiên lễ hậu binh, Thẩm phu nhân quả là một nhân vật lợi hại.
Thẩm Kính Hiên thì khó chịu, nhưng hắn lại là đứa con hiếu thuận, chỉ lê chân trước nói xin lỗi với Cố Tĩnh Phong đã đứng lên, nhưng cũng chỉ làm qua loa cho có lệ mà thôi.
Thẩm Khinh Vũ bĩu môi, mà Cố Tĩnh Phong cũng đã tiến lên, chắp tay thi lễ với Thẩm phu nhân, mở miệng nói, “Con rể không biết nhạc mẫu đến, con rể ở đây bồi tội với người trước.”
“Đây không phải là nơi để nói chuyện, con tìm một chỗ có thể bàn bạc đi, ta à, có chuyện muốn nói với phu thê các con.”
“Vâng.”
Nhạc mẫu lẫn cữu tử tới cửa, lý do vì sao đương nhiên không cần nói cũng biết. Cố Tĩnh Phong nghe Thẩm phu nhân nói vậy cũng tự nhiên gật đầu, dẫn đường đi về thư phòng của hắn, vì phòng khách chính viện lúc này rất nhiều người. Thợ làm công sáng nay Trung thúc tìm đang nghỉ ngơi trong phòng, lúc vừa vặn đi ngang qua, Thẩm phu nhân liếc nhìn vào trong rồi lườm nữ nhi đang đỡ mình một cái.
Chuyện Cố tướng quân mang thiếp về nhà, Cố phu nhân đốt cả đại phòng đã ồn ào huyên náo truyền ra cả trong lẫn ngoài thành vào sáng sớm nay, chỉ thiếu nước cho người cầm lời thoại lên đài diễn.
Thẩm Kính Hiên vốn không tin, nhưng lời truyền có mũi có mắt không giống tin đồn vô căn cứ, lúc này mới tới thẳng phủ Tướng quân sau khi hạ triều, không ngờ rằng gặp được kẻ phụ lòng ở đây thật, không những vậy hắn còn dám động thủ đánh người, Thẩm Kính Hiên mới không chịu đựng được.
Thẩm phu nhân cũng nghe được lời đồn đãi bên ngoài, lúc này mới lệnh người vội vàng chuẩn bị xe ngựa tới. Ban đầu nghe thì thấy không có gì quan trọng, nhưng sau đó lại nghe nói nữ nhi nhà mình đốt đại phòng, bà sốt ruột, nha đầu này tính tình bướng bỉnh, nếu con rể tìm tiểu tình nhân về nói không chừng nó có thể làm ra chuyện này, hiện giờ vừa thấy thợ làm công, sắc mặt nữ nhi bà liền đổi.
“Nương……” Thẩm Khinh Vũ nhìn mặt đoán ý, vừa thấy mẫu thân mình biến sắc liền vội giả vờ ngoan ngoãn. Thẩm phu nhân không để ý nàng, chỉ tức giận trừng nàng một cái, “Con…… hồ đồ!”