Edit: Su
Beta: Hy
Thẩm Khinh Vũ mặt không biến sắc, lấy ngọc bội vân khổng tước từ trong tay áo ra. Bốn chữ Xương Bình quận chúa khắc trên ngọc rơi vào mắt tú bà, thấy ngọc bội này liền biết đụng phải tảng đá cứng, không dám làm loạn.
Thẩm Khinh Vũ nửa uy hiếp nửa thương lượng buộc tú bà mang khế ước bán thân của Tần Liên Dạ đến. Nàng mỉa mai lúc bán thân Tần Liên Dạ chỉ được ba nghìn hai lượng bạc trắng, nay Thẩm Khinh Vũ đưa tú bà hẳn một vạn lượng chuộc thân, sau đó liền xé bỏ khế ước.
Tần Liên thề sống thề chết đòi theo khiến Thẩm Khinh Vũ không biết làm thế nào cho ổn, đành phải tạm thời dẫn người đến Nam Nhứ Lâu, cũng sai Vệ Lương thu nhận Tần Lão Hán, nhỡ khi Tần Vương gia phát điên lại đến lấy mạng ông.
Xử lý xong thì trời cũng đã lặn xuống phía tây, vốn định hồi phủ thì bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện, Thẩm Khinh Vũ vội vã bảo Vương An:
"Vương quản sự, trước khi tướng quân đi có gửi hưu thư cho ta không? Trạch nhật không bằng chàng nhật*, mau đưa cho ta."
*Trạch nhật bất chàng nhật: “trạch nhật” tức là tùy ý, thuận theo ý trời, “chàng nhật” nghĩa là liều lĩnh, đâm đầu vào một chuyện gì đó. Ý câu này bảo thay vì chờ đợi ý trời không bằng thực hiện luôn.
Vương An sớm đã vứt chuyện hưu thư ra sau lưng, thấy Thẩm Khinh Vũ hỏi liền sửng sốt đáp:
"Phu nhân... Tướng quân nói, chỉ khi tướng quân..."
"Đợi hắn chết trận mới đưa cho ta ư? Ta biết, ngươi cứ đưa đây đi, ta đỡ phải động thủ. Với lại, ta cũng sẽ không nguyền rủa tướng quân nhà ngươi, cũng không bắt ngươi phải làm gì cả, chỉ cần đưa hưu thư đây thôi, nhanh cái tay lên."
Nói đến chuyện tình yêu này Vương An chỉ biết xấu hổ, không biết nói gì. Thẩm Khinh Vũ lạnh mặt nhìn Vương An, Vương An không dám trái ý nàng, đành phải lập cập lấy hưu thư ra đưa cho nàng. Thẩm Khinh Vũ cầm hưu thư giấu vào trong ngực:
"Sau này đừng gọi ta là phu nhân, cũng đừng có đi theo ta nữa..."
Tháng Tám âm nhà nhà sắm sửa trang trí đèn lồng. Một trận tuyết từ từ rơi xuống, báo hiệu sắp tới năm mới rồi, chỉ sau một đêm mà đất trời trắng xóa, mái nhà còn có băng chảy xuống, chao ôi mùa đông thật khắc nghiệt!
Còn hai ngày nữa là tới Giao Thừa, Thẩm mẫu không cho nàng chạy loạn. Nam Nhứ Lâu đã an bài mọi thứ thỏa đáng, Thẩm Khinh Vũ muốn được giải trí hai ngày, thấy mẫu thân nói vậy thì an ổn nghĩ về ngày khai trương.
Ngày 29, sáng sớm Liễu ma ma đã gọi Thẩm Khinh Vũ dậy, thay một thân váy tím thêu tơ vàng, cài một chiếc trâm hồng mai khảm thạch lúc lắc, búi tóc giữa cài một bông hoa cúc khảm vàng, tai đeo đôi khuyên hồ lô bạch ngọc, eo treo ngọc bội khắc thọ tự đầy sang trọng, cả người toát lên vẻ quý khí, không cần son phấn mà yêu kiều như hoa sen mới nở!
Vào ngày 29 hàng năm, phu nhân tiểu thư các nhà đều tiến cung thỉnh an Thái Hậu và Hoàng Hậu, năm nay cũng không ngoại lệ, ăn mặc chỉnh tề xong, Thẩm Khinh Vũ liền đi theo Liễu ma ma đến chính viện chờ tổ mẫu, mẫu thân cùng tiến cung.
Hoàng Hậu sớm hạ lệnh cho tẩu tẩu Tống thị miễn thỉnh an, an tâm ở nhà dưỡng thai. Thẩm Khinh Vũ không phải tướng quân phu nhân nữa nhưng vẫn có danh Xương Bình quận chúa nên không thể không đi. Hơn nữa tổ mẫu cũng nhớ tỷ tỷ, nhất định phải vào cung thăm.
Tổ tôn ba người cứ thế lên xe ngựa lắc lắc mà đi.
Trên xe ấm áp hòa thuận, huân hương than lô đều đã chuẩn bị đủ cả, Thái phu nhân Thẩm Kiều thị ôm thủ lô màu tía, hai mắt nhắm lại, một thân váy nâu, cổ áo là lông bạch hồ, váy đen viền vàng không giận mà uy, búi tóc hình thập, ở giữa là trâm đồng tử hoa vàng, hai bên là ngân trâm mạ vàng, quý không sao kể xiết!
Trang phục của mẫu thân rực rỡ hơn quần áo tổ mẫu một chút, hoa hồng to thêu trên váy xanh lục, ngọc bội linh đinh, thần thái vạn thiên.
Thẩm Khinh Vũ đang xuất thần thì Thái phu nhân nói:
"Nha đầu..."
Thẩm Khinh Vũ hoàn hồn nhìn tổ mẫu:
"Dạ?"
"Hôm qua phụ thân con tới thỉnh an ta, nói Cố tiểu tử đánh thắng quân địch đã nhanh chóng hồi triều, chỉ là không bắt được thủ lĩnh, nhưng quân địch đại bại, chỉ còn lại vài tên lâu la, con đã nghe tin chưa?"
"Đoàng" một hồi, tâm Thẩm Khinh Vũ nảy lên một cái, bấy lâu nay nàng bận bịu bao chuyện, không rảnh đi nghe ngóng tình hình của Cố Tĩnh Phong, có lúc nàng nghĩ mình đã quên cái kẻ kia rồi. Bây giờ tự nhiên tổ mẫu nhắc đến, Thẩm Khinh Vũ không gợn nói:
"Chưa nghe tới."
"Thế con với tiểu tử kia tính thế nào? Khoảng chừng 20 là nó hồi kinh nhỉ?"
"A."
Thấy Thẩm Khinh Vũ không để tâm, Thái phu nhân cuống lên, cốc đầu nàng, thở dốc nói:
"Thối nha đầu, con a cái gì mà a, tổ mẫu hỏi con, con lại trả lời qua loa như thế, oan gia!"
Thẩm Khinh Vũ bị đánh đau, nói to:
"Tổ mẫu, chớ động thủ mới sống lâu trăm tuổi."
Thẩm phu nhân nghe Thẩm Khinh Vũ kêu, vội vã trừng nàng, nói:
"Làm càn, nói chuyện với tổ mẫu kiểu gì vậy?"
Thẩm Khinh Vũ nhấc vai, ôm lấy tổ mẫu, dựa vào vai bà, nói:
"Tổ mẫu, con đang cầm hưu thư của Cố Tĩnh Phong, bây giờ con với hắn không có quan hệ gì cả. Chờ năm sau, tửu lâu khai trương phát tài, con sẽ tìm một mối thật tốt, chọn lấy một tôn nữ tế ngày ngày bưng trà rót nước rửa chân. Con không gả ra ngoài, sớm chiều ở với người có được không?"
"Hừ, càng nói càng không ra gì..."
Thẩm Khinh Vũ cố ý đổi đề tài, lão thái thái cũng chỉ biết thở dài, liếc nhìn Thẩm phu nhân.
Vào cung, Thẩm Khinh Vũ theo tổ mẫu cùng mẫu thân tới thỉnh an Thái hậu, sau đó tới Phượng Nghi Cung thỉnh an tỷ tỷ Thẩm Tĩnh Lam, mang đồ chơi mới cho cháu ngoại.
Thẩm Tĩnh Lam đã mang thai sáu tháng, bụng nhọn nhô ra, nhìn là biết mang thai tiểu tử. Thấy Thẩm Khinh Vũ tiến cung, Thẩm Tĩnh Lam vui mừng cười nói. Hôm nay nàng mặc trên người váy đỏ thêu phượng hoàng, kết hợp với trang sức khiến nàng càng xinh đẹp hơn, phát ra hào quang của người làm mẹ.
"Tỷ tỷ!"
Kể từ khi Cố Tĩnh Phong xuất chinh, bây giờ tỷ muội hai nàng mới gặp lại, Thẩm Khinh Vũ nắm tay Thẩm Tĩnh Lam, cười to.
"Nha đầu thối này thực nhẫn tâm, mất tích hai ba tháng không thấy mặt mũi, cũng không vào cung thăm ta."
Thẩm Tĩnh Lam nắm tay nàng, giả vờ tức giận đánh nhẹ một cái.
Sáng nay Thẩm Khinh Vũ đã bị ba người đánh, trưng vẻ mặt vô tội đau khổ, nói:
"Muội không vào cung thì chuyện nấu ăn thế nào? Tỷ tỷ không để cháu trai muội đói hỏng luôn chứ?"
Nói xong, tay không tự giác sờ lên cái bụng cao cao của Thẩm Tĩnh Lam.
Thẩm Tĩnh lam cẩn thận bịt miệng Thẩm Khinh Vũ, không để nàng nói linh tinh nữa.
"Mở miệng là nói bậy, sao mà biết là cháu trai chứ, để người trong cung nghe thấy đi bát nháo thì làm thế nào đây?"
Thẩm Khinh Vũ biết hoàng cung hiểm ác, ngậm miệng, không nói lung tung nữa. Thẩm Tĩnh Lam xoa bụng, nhu tình nói:
"Ta cũng hy vọng đẻ ra hoàng tử cho hoàng thượng, An Khang với Hưng Dương đều là công chúa rồi, không muốn lần này lại sinh công chúa nữa. Ta cũng đã 27 tuổi, không biết bao giờ mới đẻ cho Hoàng thượng một Hoàng tử để người đỡ nhọc tâm."
"Tỷ tỷ nghĩ lung tung thế làm gì? Tỷ còn hơn bao người, ở Quản Oa Cung có vị kia cùng tuổi tỷ gả cho Hoàng thượng đến bây giờ cũng chưa được mụn con nào."
Thẩm Khinh Vũ thấy tỷ tỷ sầu lo, liền cầm tay nàng khuyên nhủ:
"Người kia là không thể sinh được đi, muội nghe thái y nói nàng ta bị cung hàn, người này thiếu ăn hơn thiếu dược, hư mà không bổ, chỉ sợ bên trong hỏng bét. Bây giờ nàng ta còn dưỡng mấy nha đầu bên người để Hoàng thượng lâm hạnh, lấy mụn con để nuôi. Mà cho dù đẹp, được sủng ái thì cũng được bao lâu chứ?!"
Đang nói thì công chúa An Khang cùng Hưng Dương được nhũ mẫu dắt vào, thấy Thẩm Khinh Vũ liền thân mật dán tới. Thẩm Khinh Vũ liền mang đồ chơi đưa cho hai bé, đặc biệt là bộ đồ chơi con chuột được hai nha đầu vui vẻ tranh nhau.
Thẩm Tĩnh Lam thấy Thẩm Khinh Vũ mua cho con hai bộ đồ chơi, không khỏi cười nói:
"Muội cứ chiều làm hư chúng nó..."
Thẩm Khinh Vũ không cho là đúng, cười nói:
"Thì sao chứ, nữ hài tử phải được nuôi dưỡng như vậy."
Trong lúc tỷ muội hai người đang nói chuyện thì hai công chúa tranh nhau ai làm cô dâu, An Khang lỡ tay làm đổ đèn cầy, bắt lửa cháy đồ chơi.
Thấy hai tỷ muội thấy thế la thất thanh, Thẩm Khinh Vũ cùng Thẩm Tĩnh Lam xoay người nhìn qua. Ma ma nhanh tay dập lửa mà An Khang cùng Hưng Dương sợ đến nỗi chỉ biết gào khóc trong lòng nhũ mẫu...