• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 83: Bắc Kinh




Edit: Su


Beta: Hy


Hơi thở mang theo hỗn hợp mùi rượu cùng với thảo mộc nhàn nhạt bay qua chóp mũi nàng, thật sự xa lạ, bờ vai lạ lẫm, không phải bờ vai dày dặn trước kia.





Nam nhân mông lung ôm Thẩm Khinh Vũ vào lòng, ôm chặt như tìm lại được bảo bối nhiều năm thất lạc, hạnh phúc mà khóc.





Tiếng nói mang theo rất nhiều nỗi nhớ nhung, nam nhân ôm lấy Thẩm Khinh Vũ nói không ngừng:





“Bảo bối, cuối cùng nàng cũng trở về rồi!"





Trong lúc nam nhân kia nói, Thẩm Khinh Vũ đã dùng sức bắt lấy tay người phía sau, không ngại ngùng cúi xuống hất người ngã xuống đất, khiến hắn không kịp phản ứng đỡ, cả người lao xuống, không đứng dậy nổi. Chỉ "ngao ngao" kêu đau...





Người ngã trên đất không thể dùng từ anh tuấn để hình dung, uy phong lẫm liệt, mà là cả người nho nhã, lông mày như viễn sơn, mắt sáng như lãng tinh, tuy đang say rượu nhưng cũng không lôi thôi lếch thếch như các nam tử khác. Khoác trên người một trường bào màu xanh, thắt lưng đeo ngọc bội, tóc búi cài trâm ngọc, rất giống một công tử hào hoa.





Nam nhân bị Thẩm Khinh Vũ đẩy ngã kia chưa kịp phản ứng lại thì có một quản sự mải mốt bước đến, đỡ người ngồi dậy, kiểm tra từ trên xuống dưới. Lúc này, hắn vẫn chưa tỉnh rượu, ngước nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Thẩm Khinh Vũ, ôn thuận nhếch môi cười:





"Bảo bối..."





"Thiếu chủ, ngài say rồi, đây không phải thiếu phu nhân, thiếu phu nhân đang ở nhà đợi người trở lại mà. Đứng dậy thôi, chúng ta về nhà."





Quản sự kéo nam tử đi, không để cho hắn làm càn. Lại nhìn cô nương trước mặt một thân quý khí, tính khí như mẫu hổ, muốn chọc cũng không chọc nổi.





Sau khi đưa công tử áo xanh cho gia đinh đỡ lên kiệu, quản sự mới lấy ra hai ba tờ ngân phiếu đưa cho Thẩm Khinh Vũ, khách khí nói:





"Thiếu chủ nhà ta say rượu, mong cô nương bỏ qua cho, tiểu nhân có chút thành ý cho cô nương sửa soạn quần áo, mong cô nương nhận lấy."





Lại nhìn trái phải, thấy Liễu ma ma trừng mắt nhìn mình, Thẩm Khinh Vũ chưa động, quản sự lại nói:





"Biết cô nương không để tâm chút bạc này, nhưng chúng ta không có ý nào khác, mong cô nương nhận cho, nếu cô nương thấy thành ý không đủ, lần sau tiểu nhân sẽ đến diện kiến, bồi tội với cô nương!"





Quản sự lanh lợi, thấy Thẩm Khinh Vũ không phải người thường, lại thấy ánh mắt Liễu ma ma, nói tiếp. Nhưng Thẩm Khinh Vũ không cầm lấy ngân phiếu, lại nói:





"Không cần diện kiến, nhớ trông chừng chủ tử nhà ngươi cho tốt, lần sau còn ôm loạn người như thế, thì không chỉ bị thương mỗi cánh tay thôi đâu!"





Quản sự nghe thế, vội vã gật đầu, khom người, chắp tay rời đi:





"Đa tạ cô nương đã khoan dung!"





Tố Tâm không phục nhìn người ngựa chạy đi xa, căm giận nói:





"Vương bát đản, ban ngày ban mặt lại mượn rượu làm càn, trêu chọc cô nương nữa thanh thiên bạch nhật. May là gặp tiểu thư, nếu gặp phải người khác, cô nương kia phải làm thế nào chứ? Cậy có nhiều tiền là muốn làm gì cũng được sao, phí cho khuôn mặt anh tuấn mà bên trong thối rữa như vậy!"





"Tiểu thư lại để hắn đi dễ như thế sao? Phải mang tên ma men kia lên quan phủ, để tạm giam, vạn nhất sau này có thêm nhiều cô nương bị khinh bạc nữa thì làm thế nào?"





Thẩm Khinh Vũ cười cười, nhìn hai nha đầu bên cạnh, nhíu mày hỏi:





"Có thể mặc cẩm bào như vậy, lại có quản gia tùy tùng đi theo, người lại soái như vậy, các ngươi cảm thấy những người bị ức hiếp thế nào?"





Thẩm Khinh Vũ không biết nam nhân kia là thần thánh phương nào, nàng chỉ cần biết nam nhân kia không phải Tấn Vương hạ lưu. Nhìn ngựa chạy xa đi mất, Thẩm Khinh Vũ giương môi nói:





"Nếu ta không cầm ngân phiếu đi, hắn lại như cái đuôi đi theo thì thế nào? Quản gia kia xử lý nhanh nhẹn, không muốn dây dưa. Mà bọn hắn cũng không ngốc tới mức gây thị phi như Tấn Vương."





Vệ Lương đuổi theo, nghe Thẩm Khinh Vũ nói liền tiếp lời:





"Tiểu thư thật tinh tường, vị kia là nhà nổi danh nhất Bắc Kinh, chuyện mua bán trong kinh đều có một phần của hắn, mọi mối làm ăn thủy bộ đều có chỗ, Ngũ Phương Trai cũng của nhà hắn, không chỉ Ngũ Phương Trai, còn có Trân Bảo Các, Thiên Hương Phường đều là của hắn."





Nghe thấy tiếng người đằng sau, Thẩm Khinh Vũ không khỏi trêu ghẹo:





"Vệ thúc, ngươi có phải mật thám không vậy? Cái gì cũng biết."





Vệ Lương nghe nàng nói, cúi đầu cười:





"Nghe mọi người nói nên biết chút chút."





Thẩm Khinh Vũ thấy Vệ Lương ngốc ngốc, không khỏi cười hỏi:





"Vậy ngươi nghe mọi người nói cái gì?"





"Cũng không có gì, chỉ biết hắn là kẻ si tình, phu nhân đã mất bốn năm mà cũng không chịu cưới vợ, nhưng có nạp vài tiểu thiếp, nhưng mà thiếp trong nhà đều chết đi giống phu nhân kia..."





"Thế mà gọi là si tình? Để mình vui vẻ mà làm nữ tử nhà người ta bỏ lỡ thanh xuân, khác gì cầm thú? Đúng là giống Tố Tâm nói, tiếc cho khuôn mặt đẹp đẽ!"





Nghe Vệ Lương kể, Thẩm Khinh Vũ cười cười không nói gì. Đây như một mẩu đá nhỏ ném xuống nước làm lăn tăn mặt hồ.





Mà ở trong phủ Hoa Uyển Chi, Qúy Bắc Thần đã được đại phu băng bó, nối xương tay. Trường bào màu xanh đã được đổi, nằm dài trên giường gỗ, đầu óc trống không, tay còn đau nhoi nhói, không làm gì được.





Qúy Bắc Thần không nhịn được hô:





"Tôn Nguy...Tôn Nguy..."





Nữ tử vừa vào mặc váy màu xanh thêu hoa thược dược vừa người, ánh mắt mong chờ, vầng trán cao, cười khuynh thành, bê bát thuốc giải rượu tới.





"Tỷ phu gọi ta? Tôn quản sự có việc ra ngoài, để Nhược Hoan ở lại chăm sóc người. Mau uống canh giải rượu này đi, uống xong tắm rửa, qua nhìn Thanh Thanh một chút. Hôm nay là ngày giỗ của tỷ tỷ, nhưng cũng là sinh nhật Thanh Thanh, tiểu hài tử tâm tư mẫn cảm, nếu người không đi thì không biết nó còn thương tâm thế nào!"





Qúy Bắc Thần được Nguyễn Nhược Hoan đỡ dậy, uống canh giải rượu, cau mày hỏi:





"Tay ta làm sao đây?"





"Tuyết rơi đường trơn, tỷ phu uống say liền ngã lộn, gãy tay. Mời đại phu tới băng bó rồi, đợi vài ngày nữa lành lại là có thể tháo ra. Lần sau tỷ phu đừng uống say vậy nữa, tỷ tỷ cũng đi bốn năm rồi, Thanh Thanh cũng hơn bốn tuổi, ngài cứ ưu thương như vậy, không nói đến người ngoài mà tỷ tỷ dưới suối vàng cũng không thể vui vẻ được."





Nguyễn Như Hoan nghe Qúy Bắc Thần hỏi liền tùy tiện lấy cớ cho qua chuyện. Qúy Bắc Thần gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ cảm thấy có hình bóng một cô nương có vóc dáng giống thê tử, âm thanh cũng giống, chắc là hắn lại nằm mộng rồi!





Qúy Bắc Thần nhíu mày trầm tư, Nguyễn Như Hoan cúi xuống hầu hạ hắn thay giày, Qúy Bắc Thần nói:





"Từ nay mấy chuyện này cứ để hạ nhân làm, ngươi ở đây chăm sóc Thanh Thanh đã đủ mệt rồi, không cần phải chăm sóc ta. Chờ năm sau ta tìm bà mai tới, tìm cho ngươi một mối thật muôn đăng hộ đối. Ngươi cũng sắp hai hai tuổi rồi, không thể để Thanh Thanh liên lụy ngươi thêm nữa!"





Nam nhân cố gắng duy trì khoảng cách, mặt Nguyễn Như Hoan liền trở nên trắng bệch, cúi đầu cay đắng nở nụ cười:





"Tỷ phu nói vậy là sao? Ta đã hứa với tỷ tỷ sẽ chăm sóc Thanh Thanh thật tốt, Thanh Thanh còn nhỏ, mà ngài đã gả ta ra ngoài, nhỡ có ai ức hiếp Thanh Thanh, ta phải ăn nói với tỷ tỷ thế nào?"





Qúy Bắc Thần vuốt vuốt nếp nhăn trên áo. Nguyễn Như Hoan cười khổ, Qúy Bắc Thần liền thở dài một tiếng:





"Ta hứa với ngươi, Thanh Thanh không đồng ý, ta tuyệt đối không tục huyền*. Ngươi chỉ cần an tâm xuất giá. Cả đời này cho dù Qúy gia vô hậu, ta cũng quyết không để Thanh Thanh phải chịu oan ức. Nếu như Thanh Thanh thấy ngươi không hạnh phúc, nó cũng sẽ oán trách ta!"





*Lấy thêm người khác





"Sao tỷ phu không thể lấy ta? Tỷ phu thông minh như vậy, cũng sớm biết tâm ý của ta. Ta cũng không đòi hỏi phải ngang hàng với tỷ tỷ, chỉ mong làm thiếp đi theo ngài, chăm sóc Thanh Thanh. Như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường, một việc làm, đạt cả hai mục đích?"





"Ta không thể để ngươi bỏ lỡ một đời, ngươi xứng đáng với những người tốt hơn!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK