Edit: Anh
Beta: Hy
Sờ lên cái nơi cao ngất, thứ tròn trịa, mềm mại kia ở trong tay mình ngày càng dựng thẳng. Có một chút hồng nhàn nhạt, khiến nam nhân bất giác dương môi.
Gương mặt thật thà, chất phát trong ký ức hiện giờ đang tràn đầy tinh hỏa. Khóe miệng hiện ra một tia cười tà mị vừa xa lạ, vừa quen thuộc trên mặt. Hai tròng mắt của Thẩm Khinh Vũ trong như nước, đôi mắt có chút lim dim.
Cố Tĩnh Phong thuần thục cởi đi y phục của nàng. Y phục của nàng bị cởi quá nửa, làn da trắng mịn tiếp xúc với không khí. Thẩm Khinh Vũ giống như một con thỏ trắng nhu nhược. Ở trong miệng sư tử nhưng có chút sức lực nào để chống cự, chỉ chờ bị nuốt vào bụng.
Đôi môi ướt nóng để lại trên làn da trắng mịn những dấu vết màu đỏ thắm, tựa như hoa đang nở, sáng lạn mỹ lệ. Giờ này khắc này, Thẩm Khinh Vũ đã động tình, trừ việc phối hợp đáp lại người nam nhân trước mặt, trong đầu chỉ còn lại sự trống rỗng, y phục đã bị trút hết.
Ngay lúc Cố Tĩnh Phong chuẩn bị đi thẳng vào thân thể nàng. Đứa bé trong bụng Thẩm Khinh Vũ, dùng sức đá, đánh lên bụng của nàng.
Trong nháy mắt, Thẩm Khinh Vũ ôm kín bụng của mình vội vàng ngồi dậy. Sau khi thần trí bị thất lạc nãy giờ cuối cùng cũng đã quay về:
“Chờ đã… Từ từ…”
Thẩm Khinh Vũ vội nắm lấy tất cả y phục rơi lung tung khắp nơi như cố gắng che thân thể như có như không của mình. Giọng kinh hoàng nói:
“Không được…… Không được…… Ta hiện giờ...
trong bụng ta đang có đứa bé. Chàng cố nhịn một chút, nhịn một chút nha….”
Cố Tĩnh Phong thấy Thẩm Khinh Vũ bất thình lình la lên, sợ đến nhũn ra. Giờ phút này, nàng vịn tay trên cái bụng to, liên tục xin lỗi. Khiến hắn dở khóc dở cười. Làm cũng đã làm tới đây rồi, kêu hắn nhịn là nhịn thế nào?
Đầu đầy hắc tuyến, Cố Tĩnh Phong nhìn bộ dáng kinh hoảng, thất thố của nàng cũng đành phải thở dài một tiếng. Sau đó bước nhanh về phía tịnh phòng. Sau khi đứng ở bên trong “Vận động” hồi lâu, thay bộ y phục sạch sẽ khác. Lúc đi ra, Thẩm Khinh Vũ đã mặc đồ chỉnh tề, ngồi ở bên mép giường, nhìn hắn sắc mặt liền không vui. Một bộ dạng dục cầu bất mãn, thần sắc xấu hổ.
Không tự chủ liền bất giác nhếch miệng nở nụ cười.
“Chờ sau khi nàng hạ sinh đứa bé, xem ta sẽ trừng trị nàng thế nào.”
Thẩm Khinh Vũ cười kiêu ngạo, nhịn không nổi, hai bả vai không ngừng run lên. Trong khi đó Cố Tĩnh Phong chỉ nhíu mày, dở khóc dở cười. Cuối cùng cũng chỉ có thế ôm mặt người kia quay qua đối với mặt mình. Nhìn nữ nhân uy hiếp nói.
Hôn mê suốt ba ngày, Hải Đường dựa vào ý chí cứng cỏi của chính mình, ở sinh tử chi gian bồi hồi cầu sinh. Cuối cùng, ở buổi sáng ngày thứ tư cũng đã tỉnh lại.
Đinh Hương canh lò dược ở phía sau bình phong. Mồ hôi nàng chảy muốn đầy đầu vì nóng. Cho đến khi thuốc được đun sôi, Đinh Hương lúc này mới lung tung lau chùi mồ hôi trên mặt. Đem thứ thuốc có nước màu nâu ra trộn đều. Để nó qua một bên, chờ nó nguội rồi mang đến cho Hải Đường uống.
Hải Đường vừa mở mắt, liền cảm thấy được cảm thấy được cả người giống như bị hủy tất cả xương cốt. Rất đau đớn. Ở giữa cổ được buộc bởi một tầng vải màu trắng khiến cho nàng không thể ngẩng đầu. Quay đầu cũng thập phần khó khăn. Nhưng dù bản thân ở tình huống không thể nhúc nhích được, Hải Đường vẫn có thể cảm nhận được bụng nhỏ nơi đó trống rỗng giống như vừa bị đào mất. Bàn tay suy yếu vô lực chậm rãi khẽ vuốt trên mặt bụng. Nơi đó, trống không không còn gì cả, không có cảm giác giống như trước, chỉ còn lại sự mềm mại.
Cảm giác thân dưới đang có máu chảy ra. Hải Đường cắn răng, nỗ lực giúp bản thân phải bình tĩnh lại, phải khống chế nỗi lòng. Nhưng đó rốt cuộc chính là đứa con đầu lòng của nàng. Còn không biết phụ thân đứa bé là ai, nhưng nó cũng đã ở trong bụng nàng gần ba tháng, nảy sinh trong xương cốt nàng tình mẫu tử. Khiến nàng không khống chế được nước mắt mà tràn ra mi. Bàn tay trắng nắm chặt thành quyền, cốt cách trắng bệch rõ ràng. Vào thời khắc này nàng thực sự đau lòng rất nhiều.
“Cô nương đã tỉnh. Thật đúng là tốt quá. Người mau uống thuốc đi.”
Trong lúc Đinh Hương bưng thuốc tiến vào kia, vô tình nhìn đến đôi mắt mở to, nước mắt khiến thái dương tẩm ướt của Hải Đường. Bất giác giương giọng, cười nói.
Thành thạo bưng tới một bên ghế, sau đó ngồi xuống. Đinh Hương múc một muỗng thuốc sớm đã nguội đưa vào trong miệng Hải Đường. Hải Đường không nói một lời, chỉ yên lặng phối hợp. Cho đến khi thấy đáy ở bên trong chén thuốc. Hốc mắt vẫn không ngừng rơi nước. Nhịn không được mà khóc lóc.
“Cô nương còn trẻ. Tướng quân đối với cô nương lại quan tâm tốt như vậy. Trong tương lai, đứa bé chắc chắn sẽ tái sinh thôi. Hôm nay trước khi tướng quân thượng triều, còn tới xem qua cô nương. Hỏi cô nương có mạnh khỏe không. Nên cô nương đừng khóc, khóc rồi sẽ làm hỏng thân mình. Tiểu nguyệt tử, cũng là đang ở cữ. Nên cho dù thế nào người vẫn không nên khóc nếu không sẽ làm tổn thương đôi mắt.”
Đinh Hương thấy Hải Đường không nhịn được lại khóc. Rốt cuộc cũng không nhịn được mà ở bên khuyên bảo vài câu. Hải Đường vừa nghe đến ba chữ Cố Tĩnh Phong, đáy mắt u ám liền chuyển sang hy vọng. Nước mắt đã dừng, cố ngăn cho âm thanh nức nở.
Đinh Hương thấy nàng đang nghe khuyên bảo, liền không nhịn được mà giương môi:
“Bây giờ cô nương hãy ở nơi này nghỉ ngơi. Bây giờ ta đi tìm quản sự, kêu quản sự tìm đại phu tới. Một hồi lại đến phòng bếp, đem đến cho cô nương chút cháo trắng cùng rau xào, lót dạ dày.”
Đông Xuân cùng San Hô vết thương chưa tốt lên, còn cần nằm trên giường để dưỡng. Trong ngoài của viện trừ việc vẩy nước quét nhà của mấy nha đầu, còn lại là một Đinh Hương người luôn bận làm việc bên cạnh Hải Đường. Hải Đường nói không nên lời, nên cũng chỉ có thể để nàng ta tùy ý muốn làm gì thì làm.
Mà trong lòng lại cũng chỉ tâm tâm niệm niệm kỳ vọng người đẩy cửa ngay sau đó sẽ là Cố Tĩnh Phong! Thiên ngôn vạn ngữ, nàng có rất nhiều điều muốn nói.
Tin tức Hải Đường tỉnh lại lan truyền nhanh chóng. Khi Thẩm Khinh Vũ nghe được, nàng vẫn đang ngồi để Liễu ma ma giúp mình rửa mặt, chải đầu. thượng ngồi ở từ Liễu ma ma giúp đỡ chính mình rửa mặt chải đầu. Chợt khi nghe tin này, Thẩm Khinh Vũ dương khóe môi, nhẹ nói ra một câu:
“Cái mạng cũng lớn đấy!”
“Lệ quỷ quấn thân dường như đều như vậy, hình như còn bất tử nữa. Nếu không phải do thiên phu nhân ngươi nhân từ, lưu trữ nàng ta, bằng không đã sớm đuổi đi rồi. Như vậy cũng sẽ sớm đi gặp Diêm Vương.”
Thẩm Khinh Vũ vừa nói xong, cầm lược ngà voi từ Liễu ma ma nhịn không được cứ liên tục nói, tràn đầy không cam lòng.
Trong mấy ngày qua, Cố Tĩnh Phong ngày đêm đều ở tại đây. Chỉ buổi sáng ra ngoài đến trắc viện nhìn một cái rồi quay về. Tiểu phu thê ngày ngày ở bên nhau. Bên ngoài nhìn thấy nó thật tốt đẹp, mỹ mãn. Liễu ma ma còn vui vẻ nghĩ, có lẽ đó chính là khổ tận cam lai. Nhưng điều không tưởng là, cái chân kia còn có thể sống. Cảm thấy hối hận, đáng lẽ nàng nên để chính bản thân động thủ giải quyết cái chân kia. Tránh cho đêm dài lắm mộng.
Thẩm Khinh Vũ tai thính, sớm đã nghe thấy tiếng Liễu ma ma thở ngắn than dài, không tự chủ chỉ bĩu môi. Liễu ma ma nghĩ để trừ bỏ người ở trắc viện kia cũng không phải việc một ngày hai ngày. Làm sao có thể kiềm chế bản thân nàng không vô pháp phát huy. Mỗi khi nhìn thấy nàng ta là bản thân như biến thành bộ dạng hận sắt không thành thép, nếu không cũng là bùn nhão trét không lên tường tâm thái. Nhưng cái này thật không thể trách nàng, mấu chốt là vì cái người ở trắc viện kia không chịu di chuyển!
Nhưng lại không thể nói cho Liễu ma ma nghe. Thẩm Khinh Vũ cũng chỉ có thể bạch gánh chịu tội danh này! Mỗi khi ma ma vì việc này ngờ vực, Thẩm Khinh Vũ cũng chỉ có thể ở một bên làm bĩu môi.
“Kêu người của phòng bếp làm ít đồ ăn sáng lại. Có vẻ người này ở nhà ta hẳn là cũng không rảnh để trở về ăn cơm.”