Edit: Thiên
Beta: Kan Kudo
"Tỷ phu nguyện ý cùng tỷ tỷ sống trọn đời như bao người, nhưng từ đầu đến cuối không hề muốn lấy ta. Ta và tỷ ấy là tỷ muội ruột cùng một mẹ sinh ra, ta với tỷ ấy có chỗ nào khác nhau ư? Tâm tư của ta, tỷ phu cũng đã biết từ lâu, nhưng huynh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, mặc ta mặt dày mày dạn không thèm để ý thân phận danh dự mà ở lại quý phủ này, còn chiếu cố Thanh Thanh. Thế mà huynh vẫn nhắm mắt làm ngơ! Rốt cuộc thì ta không tốt chỗ nào?!"
"Huynh cũng biết mà, hết năm nay ta sẽ hai mươi hai. Những khuê nữ cùng chơi với ta hồi đó cũng đã là mẫu thân của hai ba hài tử rồi, vậy huynh có biết người khác dùng ánh mắt gì mà nhìn ta không? Bây giờ huynh nói sẽ để ta xuất giá, thế ai nguyện ý lấy ta đây? Rồi người đời lại chê trách ta đến thế nào đây?"
Bốn năm trước, tỷ tỷ Nguyễn Nhược Thi vì sinh con gái mà mất, nàng liền lấy cớ chăm sóc cô cháu ngoại này để ở trực tiếp trong phủ. Bốn năm này, nàng không nhờ ai khác mà cứ một mình chăm sóc cháu ngoại Quý Niệm Thanh, xem nó như hài tử của mình, cũng không dám xảy ra sơ sót nào. Có thể gọi là ngậm đắng nuốt cay, hầm khô cũng ẩm ướt*, nếm hết gian khổ của người làm mẹ. Chỉ để đổi lấy một chút ưu ái của Quý Bắc Thần, hy vọng hắn hiểu được tấm lòng si mê của mình, rồi tái giá lập mình làm thê.
(*) Ổi kiền tựu thấp: Ý chỉ nuôi nấng, dưỡng dục con cái vất vả.
Nhưng chờ đợi suốt bốn năm, đến cùng nàng lại đổi lấy một câu gả mình đi của Quý Bắc Thần, lòng của Nguyễn Nhược Hoan đau nhức giống như bị đao cùn cắt thịt.
Bất chấp những liêm sỉ, lễ nghi, dè dặt mà nữ nhi nên có, Nguyễn Nhược Hoan trực tiếp đâm cây kim ra khỏi bọc, biểu lộ tâm tình ở trước mặt người nam nhân này. Nhưng mặt Quý Bắc Thần vốn luôn lạnh giờ đây lại nhiễm lên một tầng tức giận. Trong phòng, âm thanh của đồng hồ nước nhỏ giọt, sự im lặng giống như sương mù bao trùm lên bầu không khí nhiễm lên sự lúng túng, Nguyễn Nhược Hoan cũng đã bất chấp rất nhiều rồi, liền trực tiếp nhào vào trong ngực Quý Bắc Thần, buồn bã khóc nức nở nói:
"Ta có thể làm thế thân của tỷ tỷ! Huynh có thể xem ta là tỷ tỷ! Ta không yêu cầu gì nhiều, cũng không yêu cầu huynh đối xử với ta giống tỷ tỷ! Ta chỉ mong ở bên cạnh huynh cả đời này thôi!"
"Ta đã hứa với tỷ tỷ muội là đời này sẽ chăm sóc muội thật tốt, nhưng ta chỉ có thể coi muội là muội muội. Nếu ta và muội lấy nhau thì chính là hủy hoại muội, ta không thể ích kỷ như vậy được!"
Nguyễn Nhược Hoan cứ gắt gao ôm chặt Quý Bắc Thần như vậy, mặt cũng đã đỏ lên. Có lẽ, đây là chuyện lớn gan nhất mà nàng từng làm trong đời. Dù nàng đã cố gắng rất nhiều, Quý Bắc Thần vẫn từ chối, tim nàng giống như bị ngàn đao vạn quả lăng trì vậy. Nguyễn Nhược Hoan dùng hết toàn bộ tâm lực “chưa thấy quan tài chưa đổ máu” của mình, có nói thế nào nàng cũng không buông tay ra, chỉ dựa đầu vào trong ngực hắn thút thít nỉ non, nói:
"Huynh lấy muội, chính đã cho muội hạnh phúc lớn nhất đời này rồi!"
Nằm giữa băng rơi tuyết đổ, bên trong quý phủ chính viện Chung Mai Hiên đang trình diễn một tiết mục hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình...
Thẩm Khinh Vũ từ Nam Nhứ lâu trở về Thẩm phủ, nhàn rỗi không có việc làm mà muốn đi đến Nhã Nguyệt Hiên thăm tẩu tẩu. Mấy ngày nay, nàng luôn bận việc ở Nam Nhứ lâu, vì thế cũng đã lâu không gặp Tống thị. Tính toán thời gian thì đáng lẽ nàng đã có thai được bốn năm tháng rồi, nhớ đến mấy ngày trước nàng bận từ trong ra ngoài, lúc trên đường về có ghé vào Trân Bảo Các một chuyến, ở nơi đó chọn ra một bộ trang sức cài đầu điểm thúy* vàng ròng khảm trân châu khắc song hỷ, cùng với hai cây trâm cài có hoa văn hoa thược dược kết ti** điểm thúy để tặng cho Tống thị.
(*) Là một loại hình thủ công mĩ nghệ đứng đầu Trung Quốc trong ngành trang sức, sử dụng lông chim bói cá (chim phỉ thúy) có màu xanh để chế tạo trang sức.
(**) Nung kim loại (chủ yếu là vàng, bạc) thành những sợi dài và mảnh rồi uốn thành những loại hoa văn để gắn lên đồ trang sức.
Bên trong Nhã Nguyệt Hiên, hoa mơ đang dịp nở rộ, ở trước chậu than nung đỏ hồng đặt hai cành hoa mơ mới ngắt, cả phòng tràn đầy hương thơm. Xốc rèm ra, vừa đi vào đã thấy Tống thị đang xem sổ sách ghi chép trong tay, sau đó đem một chồng bao lì xì được gói kỹ bên trong khay đưa cho thiếp thân ma ma bên người nàng.
Hôm nay đã là hai mươi chín, đêm ba mươi là thời gian đưa tiền mừng, nhìn một đống tiền lì xì kia, Thẩm Khinh Vũ không khỏi cười ra tiếng, nói:
"Thật đúng là trùng hợp, bắt gặp đúng lúc tẩu tẩu đang ở đây phát tiền mừng tuổi nha. Tẩu tẩu, có chuẩn bị cho muội không?"
Thẩm Khinh Vũ cười rồi đi vào bên trong, mà Tống thị đang cúi đầu trên bàn nghe thấy tiếng nói theo phản xạ ngẩng đầu lên, không nhịn được vui vẻ mà ấm áp nói:
"Người bận rộn như muội, đã mở ra tửu lâu lớn nhất trong kinh thành, vậy mà còn dám tới đây làm tiền ta, muội đúng là vô lại.”
"Tửu lâu kia của muội bây giờ tiền ra như nước mà tiền vào nhỏ giọt, nên muội đang đợi tẩu tẩu đến tiếp tế đây. Mà tẩu tẩu còn nói muội làm tiền, muội nghèo lắm đó. Không bằng tẩu tẩu thưởng cho muội một phần cơm ăn đi."
"Được, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của muội lớn lên xinh đẹp như vậy, ta sẽ thưởng cho muội một phần."
Thấy Thẩm Khinh Vũ vô lại như thế, Tống thị cũng tốt tính mà làm càn với nàng, hai người bọn họ qua lại một hồi rồi bật cười. Thẩm Khinh Vũ kêu Liễu ma ma bưng hộp gấm đến để trước mặt Tống thị, cười nói:
"Ngày hôm nay muội có đi ngang qua Trân Bảo Các, nhìn thấy một bộ trang sức cài đầu song hỷ rất thích hợp với tẩu tẩu. Đợi tẩu tẩu sinh hạ Lân nhi, rồi đợi ba ngày sau tẩy rửa thì mang theo, đợi đến lúc thích hợp nhất, thì nhất định là nhìn cũng thấy vui."
Tống thị mở hộp gấm ra, sau đó nhìn bộ cài đầu song hỷ, liền biết rõ là do Thẩm Khinh Vũ dùng cả tấm lòng mà chọn, cũng không từ chối mà mỉm cười tiếp nhận, liền nói lời cảm tạ.
Hai người sau khi nói xong lời này, liền thấy Thẩm Kính Hiên cả người đầy khí lạnh từ trong triều trở về, vén rèm bước vào trong. Thấy Thẩm Khinh Vũ ở đây, không khỏi nâng giọng cười nói:
"Ngày hôm nay thấy mẫu thân và tổ mẫu vào cung thỉnh an, ta còn tưởng rằng muội sẽ dùng bữa tối với các bà ấy rồi mới trở về. Sao muội lại về sớm vậy? Không phải trong cung có nhiều người bồi đại muội lắm sao?"