Editor: Anh
Beta: Re
“Tướng quân! Hải Đường cô nương ở đó. Không biết tại sao lại đột nhiên nóng lên, người nên qua đó coi một chút!”
Cố Tĩnh Phong đang ngồi ôm Thẩm Khinh Vũ đang chán nản ở một góc. Bên ngoài, Vương An đứng tại chỗ, nhẹ giọng nói vào bên trong.
Hải Đường cô nương này chưa cho người ta yên tĩnh được một lát thì đã xảy ra chuyện.
Thẩm Khinh Vũ vừa nghe thấy giọng nói của Vương An liền dùng sức đẩy Cố Tĩnh Phong ra một chút. Bản thân vẫn còn đang xấu hổ, điều chỉnh tâm trạng cùng thần sắc một chút liền ngay ngắn trở lại.
Cố Tĩnh Phong mím môi, chỉnh lại thần sắc. Sau đó từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt hiện rõ vẻ không vui.
Vương An ở phía trước dẫn đường, Cố Tĩnh Phong đi ở sau, Vương An vừa đi, vừa nói:
“Vừa nãy, Hải Đường cô nương nói đau bụng không ngừng, thân thể lại bỗng chảy máu. Đông Xuân ở bên cạnh nàng ấy sốt ruột hoảng hốt tới tìm tiểu nhân. Tiểu nhân đã kêu đại phu trong phủ tới trắc viện, cũng đã cho người đi kêu bà đỡ đẻ. Nhưng Hải Đường cô nương ở đằng kia khóc lóc la hét đòi gặp tướng quân. Tiểu nhân cũng không có biện pháp nên mới trở về quấy rầy người.”
Vương An sẽ chú ý sắc mặt của người đó trước. Vừa nhìn thấy bộ dáng không mấy vui vẻ của Cố Tĩnh Phong liền vội vàng giải thích tất cả với hắn. Cố Tĩnh Phong sau khi nghe xong cũng chỉ gật đầu, trầm giọng đi tới trắc viện.
Trong trắc viện, sau khi ma ma đỡ đẻ giúp Hải Đường cầm máu, rửa sạch thân dưới, bưng một chậu máu loãng ra ngoài. Đại phu cũng kê thuốc giao cho Đông Xuân. Kêu Đông xuân đi lấy thuốc, đưa Hải Đường uống trước.
Hải Đường sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, trên mặt thấm một tầng mồ hôi mỏng, chau mày. Sau khi nhìn thấy Cố Tĩnh Phong đến hoang mang lo sợ trên mặt như đã thấy được một tia hy vọng. Không kiềm được muốn đứng dậy giữ chặt Cố Tĩnh Phong.
Cố Tĩnh Phong tiến lên, ngồi ở bên cạnh giường nàng. Chỉ vỗ nhẹ bả vai nàng, nhìn nàng khẽ nhấp môi cười, sau đó nói:
“Đừng sợ!”
“Sợ là cô nương đã ăn cái gì lạnh, mới có thể khiến cho bụng đột nhiên đau không ngừng, không những vậy còn đột nhiên nóng lên. Tiểu nhân đã kê một đơn thuốc dưỡng thai, bồi bổ thân thể. Chỉ cần cô nương uống thuốc đầy đủ, chú ý thức ăn thì tình hình cũng không đáng lo ngại.”
Ngay lúc Cố Tĩnh Phong nhìn về phía mình, đại phu đã khom người bước lên bẩm báo mọi việc với Cố Tĩnh Phong. Cố Tĩnh Phong gật đầu, rồi lên tiếng hỏi với San Hô đang hầu hạ bên cạnh:
“Cô nương gần đây đã ăn cái gì? Các ngươi có để ý không?”
San Hô lắc lắc đầu, chỉ nói bản thân không rõ ràng lắm. Nàng ta sau khi vào phủ, nói là thị tỳ bên cạnh Hải Đường nhưng lại không được Hải Đường trọng dụng. So với Đông Xuân và Song Hỉ, nàng ta nhiều nhất cũng chỉ được xem như một nha đầu vẩy nước quét nhà mà thôi.
Mà nàng ta vốn dĩ đi theo bên cạnh Hải Đường vì có mục đích. Đều chỉ là vì giám sát Hải Đường. Cho nên cũng không dám xuất hiện nịnh nọt trước mặt Hải Đường quá nhiều. Chỉ cần làm tốt bổn phận của mình bỏ qua tất cả mọi việc là được.
“Thức ăn của cô nương luôn luôn đều là do Đông Xuân cùng Song Hỉ chuẩn bị. Nô tỳ cũng không biết cô nương đã ăn cái gì.”
Nàng ta nói tình hình với Cố Tĩnh Phong một cách thật thà.
Người nằm ở trên giường ngoài miệng bất giác hiện lên ý cười, bộ dạng rất lag dương dương đắc ý.
Cố Tĩnh Phong trầm mặc một hồi, hạ lệnh với San Hô:
“Đi kêu Đông Xuân cùng Song Hỉ tới đây. Tôn đại phu, làm phiền người xem xét quanh nơi này, nhìn xem có đồ vật nào không đáng có ở đây.”
Hành động bất ngờ này của Hải Đường làm Cố Tĩnh Phong cũng không rõ manh mối, không biết nàng ta rốt cuộc đang muốn làm cái gì.
Hiện giờ cũng chỉ có thể chiều nàng ta, một đường diễn đến cùng. Chỉ là không biết, lần này Hải Đường dự định sẽ đối phó ai!
Tôn đại phu nghe Cố Tĩnh Phong nói xong, tự nhiên ra lệnh không được bỏ cơm trưa đi. Hải Đường ở cùng Song Hỉ có một phen tranh cãi, lúc sau đồ ăn mới được đem lên liền bị nàng ấy bỏ một chút bột phấn của ruồi đã nghiền nát vào trong đó. Sau khi Song Hỉ rời đi liền ra khỏi phủ tướng quân, muốn đi tìm người có cùng chí hướng với mình trong kinh, muốn diệt trừ nàng ta.
Song Hỉ vừa rời đi, Hải Đường liền có chủ ý quyết định không để Song Hỉ bên người nữa. Để lại một chút chứng cứ phạm tội bên trong đồ vật của nha đầu kia.
Dùng việc bản thân đột nhiên thấy khó chịu là lời dẫn, dẫn đến việc Song Hỉ muốn hạ độc hại Cố Tĩnh Phong. Mượn tay Cố Tĩnh Phong tới giết Song Hỉ, miễn cho nàng ta không nói ra chuyện xấu, làm hỏng kế hoạch của bản thân. Diệt trừ Song Hỉ là việc cần làm nhất bây giờ của nàng.
Bột phấn của ruồi là một trong những độc dược đã từng sử dụng lên Cố Tĩnh Phong. Nay trong tay Song Hỉ vốn lại có mấy thứ này. Bản thân chỉ cần thực hiện một vở kịch sảy thai. Vừa đánh mất nghi ngờ của Cố Tĩnh Phong đối với bản thân, vừa diệt trừ được Song Hỉ. Một công đôi việc, thật là quá tốt!
Thứ Tôn đại phu kiểm tra đầu tiên là thức ăn. Quả nhiên, ở bên trong một con cá nướng phát hiện bột phất của ruồi cùng hạt của cây thầu dầu. Hai loại đồ có hại cho dạ dày. Đặc biệt là hạt của cây thầu dầu là đồ vật đã trải qua chế biến, dùng nhiều một chút, không tới ba tháng tim sẽ liền đập nhanh mà chết. Còn ở trong bột phấn ruồi, dùng liều lượng tuy ít, nhưng một khi dùng nhiều hơn một chút nữa, liền sẽ làm người ta chết oan chết uổng!
Khi Tôn đại phu đem hai thứ mình vừa tra được trong đồ ăn nói cho Cố Tĩnh Phong. Sắc mặt Cố Tĩnh Phong khẽ thay đổi. Ở trên giường Hải Đường lại nhanh chóng nói với hắn:
“Tướng quân! Chàng nói là ai muốn hại ta chứ? Tại sao lại muốn thiếp ăn phải những thứ như vậy?”