Editor: Hy
Liễu ma ma nói tới nói lui, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng, giúp Thẩm Khinh Vũ thu dọn sạch sẽ, sửa sang váy áo văn hoa sen Tô Châu, che dấu đi cái bụng lớn, búi tóc lên cao còn gắn một cây kim châm lung linh rũ xuống, lay động lòng người, khoác một tầng áo Yên Chi, nhìn một cái thoạt năng động, không giống một người đang mang thai.
Đồ ăn còn chưa đem lên bàn, Thẩm Khinh Vũ liền đối với Tố Ca phân phó. Tố Ca vừa nghe xong lời nói của nàng, vội gật đầu, muốn đi xuống dặn dò nhưng lại bị Tố Tâm kéo lại, "Phu nhân, người cũng nên nghĩ về tướng quân, vị kia vẫn còn ở chỗ đó, người liền không chuẩn bị đồ ăn cho tướng quân. Người có phải hay không còn chuẩn bị không cho tướng quân lưu lại. Ma ma nói người tính trẻ con, người là tính trẻ con quá lớn, không thấy có nhà ai, hậu viện lại hơn cả chính viện, thân thiếp giữ nguyên lấy nam nhân cũng không có ý định đuổi. Người thật muốn làm chúng ta tức chết mà."
Tố Tâm luôn luôn là người có tính tình tùy tiện, ngoài miệng cứ nói, kéo Tố Ca lại, đối với Thẩm Khinh Vũ không phục mở miệng, cùng Liễu ma ma đứng cùng trận tuyến. Thẩm Khinh Vũ chịu thua đầu hàng, không nói chuyện nữa, chỉ nhún vai với bọn họ, hy vọng đồ ăn sáng của chính mình mau mang lên, nàng đói đến phát hoảng rồi!
Tố Tâm lại như có ý định giằng co với nàng, chỉ bưng tới một phần điểm tâm, làm Thẩm Khinh Vũ lót dạ một chút, tính tính canh giờ, Cố Tĩnh Phong cũng sắp về đến phòng, Tố Tâm đây là muốn cùng trắc viện giằng co.
Thẩm Khinh Vũ thở dài một hơi, đem điểm tâm lên ăn. Lúc sau, Vương An mới vội vã trở về, đầu đầy mồ hôi, ôn nhu đối với Thẩm Khinh Vũ bẩm báo,
"Tướng quân nghe nói Hải Đường cô nương đã tỉnh, liền tới trắc viện. Thỉnh phụ nhân dùng đồ ăn sáng trước, không cần sốt ruột chờ người."
Thẩm Khinh Vũ sớm đã đoán được, cũng không nóng nảy, chỉ phất tay đối với Vương An nói, "Được rồi, ngươi lui đi." Nói xong, liền cầm chén không, tính toán đưa về chén cháo lớn múc, cái muỗng vừa múc xuống, Liễu ma ma liền đối với Vương An còn chưa kịp rời đi, ho nhẹ một tiếng, "Làm phiền Vương quản sự đi nói cho tướng quân, phu nhân cùng tiểu công tử chờ tướng quân tới dùng bữa. Tướng quân nhớ là đến xem qua Hải Đường cô nương công lập tức trở về."
"Rõ, tiểu nhân nhất định đem lời nói bẩm tới." Trên mặt Vương An chứa đầy ngượng ngùng, đối với Liễu ma ma gật đầu. Thẩm Khinh Vũ cũng đầy xấu hổ, trong lòng chỉ nghĩ, Tố Tâm cùng Liễu ma ma thật sự muốn chiến đến cùng.
Nàng thật sự có cảm giác là mình đang núp sau chân Tố Tâm cùng Liễu ma ma. Chính mình đối với hai người họ giống như đồng đội ngu như bò, cũng khó trách các nàng sinh khí như vậy.
Từ trong triều trở về, Cố Tĩnh Phong một thân triều phục võ quán, trên đường nghệ nói Hải Đường đã tỉnh, liền thẳng đường mà đến. Trong phòng, vị dược tràn ngập, đại phu chưa rời đi mà trên giường kia là một thân hình gầy ốm. Hải Đường nhìn thấy hắn là nước mắt lưng tròng, rất xúc động.
Đại phu bắt mạch xong, chỉ nói một câu, "Bồi dưỡng cẩn thận" rồi viết phương thuốc rồi đi, thoáng một chút, Hải Đường khàn khàn gọi, "Tướng quân…" Ngữ khí giống như là có cảm giác vượt qua sinh tử.
"Song Hỉ kia đã chết, không sao rồi." Cố Tĩnh Phong vỗ nhẹ bả vai nàng, an ủi nói.
"Hài tử…" Hải Đường vẫn còn rơi lệ, lời nói không được đầy đủ, chỉ nói hai từ mà Cố Tĩnh Phong cũng liền hiểu.
"Hài tử không còn, là hắn cùng chúng ta không có duyên. Nhưng chỉ cần nàng không sao, đều có thể bắt đầu lại lần nữa. Đừng nghĩ gì nữa, chú ý giữ gìn sức khoẻ."
Lời nói ôn nhu của nam nhân giống như là một liều thuốc an ủi Hải Đường. Vào giờ phút này, nàng chỉ hy vọng bản thân có thể mau mau khoẻ mạnh. Lúc này đây, nhất định phải có được hài tử của Cố Tĩnh Phong, vì hắn sinh hài tử thuộc về bọn họ. Từ đây về sau, cùng hắn đến già, làm bạn cả đời.
Trong mắt Hải Đường tràn đầy tình ái, thời điểm Cố Tĩnh Phong nói xong, bàn tay trắng của nàng cầm lấy tay hắn, đem bàn tay dày rộng của hắn được bao quanh đôi bàn tay nàng, vỗ vỗ nhẹ, thở phào nhẹ nhõm, Song Hỉ đã chết, nàng sẽ có cơ hội làm lại.
Tuy nàng biết, không lâu sau, sẽ lại có một người khác cùng nàng làm nhiệm vụ, nhưng hiện tại, nàng vẫn tham lam khoảnh khắc ấm áp này.
"Thi thể Song Hỉ treo ở cửa thành, buổi tối có người đến lấy trộm, hiển nhiên trong kinh thành còn đồng lõa của bọn họ, mấy ngày này, ta sẽ tăng số người bảo vệ tại đây, chăm sóc nàng an toàn, nàng cứ yên tâm.”
Mà Hải Đường đang đắm chìm trong tương lai, không thể kiềm chế. Cố Tĩnh Phong nói lời này như kéo nàng về thực tại.
Hải Đường chột dạ, chỉ cảm thấy Cố Tĩnh Phong như là đang nói chính mình, có chút sốt luận, nhìn Cố Tĩnh Phong, nhanh chóng giải thích, “Tiểu nữ không phải gian tế.”
Cố Tĩnh Phong nắm chặt tay nàng, lúc đó nàng hơi bàng hoàng, không biết nói gì, chỉ nói nàng bị oan uổng, nhưng dù diễn như nào, ở trong mắt Cố Tĩnh Phong vẫn là giả ngơ.
“Chuyện này ta sẽ cho người điều tra, không cho bất luận kẻ nào bôi nhọ nàng, nàng đừng gấp.”
Tay Cố Tĩnh Phong vỗ nhẹ, lúc sau Hải Đường mới khôi phục cảm xúc, an tĩnh nằm xuống, mà từ chính viện, Vương An vội vàng tiến vào, chỉ nhìn Cố Tĩnh Phong một cái, Cố Tĩnh Phong liền hiểu ý, bỏ tay Hải Đường vào trong chăn mỏng, rồi kéo lên đắp cho nàng.
Vương An muốn nói lại thôi, khi hắn quyết tâm tiến vào, ở khóe mắt Hải Đường đã thoáng nhìn ra sự việc.
“Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi xử lý công vụ một lát, chốc nữa lại đến thăm nàng.”
Đúng là cái cớ hoàn hảo, Hải Đường cũng hiểu lý mà gật đầu, không nhanh không chậm, chỉ là vén chăn, đem tay hắn nắm chặt.
Vương An đứng chờ ngoài cửa vẫn không thể trưng mắt đứng nhìn, liền nói lời Hải Đường không muốn nghe, đặc biệt nhấn mạnh, “Phu nhân cùng tiểu công tử đang chờ Cố Tĩnh Phong người!” Dứt lời, tâm Hải Đường như trùng xuống, giống như dao cứa vào da thịt, rất đau!
Bằng cái gì, bằng cái gì nàng hài tử không có, Thẩm Khinh Vũ còn có thể đủ có được hài tử, thả dùng hài tử tới áp chế Cố Tĩnh Phong, nàng không cho phép, không cho phép……