Edit: Hy
“Người…” Đông Xuân chán nản, khí thế khi nãy vẫn còn thua Thẩm Khinh Vũ, trong phòng bếp, mọi người đểu cười nhạo nàng, Đông Xuân uất hận, bất quá chỉ dám trừng mắt nhìn Thẩm Khinh Vũ, còn từ ngữ muốn nói ở trong bụng cuồn cuộn, không biết nên nói như thế nào.
Thấy bộ dáng Đông Xuân một bụng uất ức không làm gì được, Thẩm Khinh Vũ chỉ cười khinh miệt, mắt phượng khẽ nhếch, ý cười lan đến khóe môi, đối với Đông Xuân nói “Có nói đánh chó phải nhìn chủ nhân, nhưng chủ nhân ngươi một cái thân phận cũng không có, chỉ là một đứa bé mồ côi, thân phận như vậy, nếu không phải leo lên nam nhân, ngươi nói xem nàng là làm cái gì?
Chính là quỳ gối trước mặt ta, xách giày cho ta cũng không xứng, mà ngươi thế còn ở chỗ này mà ngang ngược, thật buồn cười! Thật sự là xuất thân hèn kém, không có nửa điểm quy củ, ở thời điểm như này, càng thấy không hiểu quy tắc!
Các ngươi xuất thân như vậy, nhìn toàn bộ phủ tướng quân, giống như mấy nha đinh quét dọn lau nhà, xuất thân so với các ngươi cũng không khác nhau, này còn không phải là chỉ tử, ngươi dám ở chỗ ta nổi giận mắng người, dáng vẻ ra oai giống như ngươi mới là chủ tử?
Rốt cuộc là ngươi muốn làm chủ tử, hay là người ở trong trắc viện kia muốn làm chủ tử, vẫn là ngươi cũng muốn học theo người bên trong trắc viện kia, đem chân tách ra, bò lên giường tướng quân?"
Thẩm Khinh Vũ cố ý nói mấy lời nói khó nghe, Đông Xuân một nha hoàn mớ mười lăm, mười sáu tuổi, chưa từng gặp qua nhân vật đanh đá như vậy, đặc biệt còn nói một đống lời nói thô tục, nghe xong mà mặt nàng đỏ bừng, không thể địch lại, thua trận tức khắc, để Thẩm Khinh Vũ nói như thế, cả người uất hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Chung quanh, người xem náo nhiệt càng nhiều lên, nàng chỉ cảm thấy ánh mắt người khác cười nhạo nàng càng nhiều, nàng không phục, tức khí, đối với Thẩm Khinh Vũ giương giọng nói “Phu nhân nói chúng ta ti tiện, nhưng phu nhân có cái gì lợi hại, người cao quý như vậy cũng bị người ti tiện đánh bại, hiện giờ tướng quân cũng không sủng người, người trừ bỏ mang thai ra, còn lại cái gì cũng không có!"
“A……” Thật sự là vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, Thẩm Khinh Vũ trong lòng không ngừng nói, cười lạnh một tiếng, nàng duỗi tay thẳng chỉ vào Đông Xuân, nhướng mày “Ta sẽ làm ngươi biết ta có cái gì!”
Đông Xuân sau khi nói xong, nàng có chút hối hận, hôm nay nàng đã cưỡi lên lưng cọp thì khó lòng leo xuống, nghẹn một hơi, trong lòng cũng biết chính mình không nên nói như thế, cũng không biết như thế nào lại nói ra. Thẩm Khinh Vũ khóe miệng nhếch lên, đối với hai vị đầu bếp thô kệch đằng trước nói, “Hầu hạ Đông Xuân cô nương cho tốt, đem răng cửa của nàng nhổ ra, cũng giúp nàng phát triển trí nhớ, biết cái gì nệ nói, cái gì không nên nói!"
Sớm không thích nhìn tiểu nhân Đông Xuân đắc chí, đầu bếp nữ nghe xong Thẩm Khinh Vũ nói, gật đầu tiến lên, một người một tay giữ Đông Xuân, Đông Xuân muốn chạy trốn cũng không kịp, đã bị đầu bếp nữ đẩy cho quỳ gối trên mặt đất, không thể động đậy.
Mà Thẩm Khinh Vũ đã ngồi ở trên một cái ghế mà quản sự bê tới, nhàn nhã tự tại vuốt ve bụng. Giờ phút này, Đông Xuân mới sợ hãi, nàng thậm chí còn muốn xin tha……
Nhưng đầu bếp nữ đã dùng tốc độ nhanh nhất mang tới một cái kìm, gọng kìm sáng loáng làm Đông Xuân sợ tới mức kêu xin, lắc lắc đầu, trong mắt đã tràn đầy nước.
Thẩm Khinh Vũ tay cầm một ly trà xanh, khóe miệng có ý cười, nhẹ đưa ly trà lên mũi, giống như là nhàn nhã uống trà, "Nếu như nói ta không phải là tướng quân phu nhân, thì ta cũng là Xương Bình quận chúa do đích thân Hoàng Thượng phong, dì của ta là thái hậu, tỷ tỷ thân thiết của ta là hoàng hậu, cha ta lại lad nhất phẩm quan to trong triều, ta chính là người phóng hoả thiêu toàn bộ tướng quân phỉ, cũng sẽ có người giúp ta thu dọn toàn bộ mà sẽ không có một chút nà hề, oán trách ta, ngươi nói một chút, ta có cái gì?"
“Nha đầu, ngươi làm chó săn cho loại người leo lên giường nam nhân, cũng phải học được cách giấu đuôi làm người, bộ dáng ngang ngược này của ngươi, chỉ để cho người ta chỉ trích thôi nha!"
“Ây da, ngươi cho rằng ngươi đang ôm lấy đùi ai. Đối với người trong phủ dám vênh mặt hất hàm sai khiến, thật là coi phu nhân đây như quả hồng mềm yếu. Cứ suy nghĩ cho kỹ, ngươi ở nội thành này có cái gì giống người, nói cho ngươi hay, trong nội thành một con chó cũng có thể chạy cả dặm đường, mệnh so với ngươi còn quý giá hơn. Đúng là không biết tự lượng sức mình!"
“Chính là!”
“Phi……”
Thẩm Khinh Vũ nói xong, Tố Ca cùng một đám người trong phòng bếp đối với nàng phụ hoạ, Đông Xuân trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, giờ phút này chỉ dám ngậm miệng, đầu không ngừng lắc, dùng ánh mắt khẩn cầu mong Thẩm Khinh Vũ tha cho chính mình.
“Hiện giờ bất luận ngươi dùng ánh mắt như nào nhìn ta cũng không thay đổi. Nếu ta mềm lòng, ngươi sẽ không nhớ được, phải để Đông Xuân cô nương phát triển trí nhớ thực tốt, luôn nhớ rằng Thẩm Khinh Vũ đây là thiện lương! Đừng sợ, rất nhanh thôi, từ từ hưởng thụ đi!"
“Động thủ!”