Edit: Lan Anh
Beta: Su
"Chẳng bằng chàng thả Song Hỉ ra, khiến cho Hải Đường và nàng tự chém giết lẫn nhau. Sử dụng một chút mưu mô, thả một người với chàng mà nói dễ như trở bàn tay, mà chuyện đã đến nước này, chàng muốn giữ mọi thứ toàn vẹn là không thể, không bằng triệt để ra tay, lấy bất biến ứng vạn biến, nhìn nàng ta xấu xa nhất, xem có thể xấu đến mức nào!"
Ra tay với Song Hỉ hay Hải Đường đều không thể, nếu đã như vậy, không bằng vò đã mẻ lại sứt. Hải Đường muốn mượn tay của Cố Tĩnh Phong giết Song Hỉ, Cố Tĩnh Phong cũng có thể thông qua Song Hỉ để giải quyết Hải Đường. Hai người này, thật ra cũng chẳng phải là người tốt gì!
"Song Hỉ là một thanh kiếm hai lưỡi, một khi giữ không chắc, người tổn thương không chỉ là Hải Đường, chưa nắm chắc, ta không muốn mạo hiểm như vậy!"
"Nhưng chàng cũng không còn con đường nào khác, không phải sao?"
Trừ khi hai người kia tự giết lẫn nhau làm thay đổi sự chú ý của bộ tộc ở đại mạc, ngoài ra, càng làm nhiều hơn nữa, cũng chỉ là bất chợt, trừ khi, hắn không định để cho Uất Trì Ngô mắc câu!
Thủ hạ của Uất Trì Ngô nếu có manh mối cũng sẽ hành động, rõ ràng, bọn chúng cũng không quá tin tưởng Cố Tĩnh Phong hãm sâu vào lưới tình của Hải Đường, chiêu mỹ nhân kế này, từ lúc mới bắt đầu có lẽ bọn họ cũng không chắc chắn.
Ván cờ này, phỏng chừng cũng chỉ có một mình Hải Đường hãm sâu không cách nào thoát khỏi!
"Tướng quân, Song Hỉ chạy rồi!"
Trong lúc Thẩm Khinh Vũ và Cỗ Tĩnh Phong bàn bạc, Vương An đã vội vã từ bên ngoài chạy vào, cấp bách bẩm báo với Cố Tĩnh Phong.
Bị giam trong địa lao không được bao lâu, Song Hỉ liền cố ý cắn lưỡi nín thở, làm ra vẻ tự sát mà chết, nhân lúc thủ vệ cảm thấy không ổn vào kiểm tra, lại để Song Hỉ thoát được. Bẻ gãy cổ thủ vệ, Song Hỉ một đường trốn thoát. Cai ngục có người chết có người bị thương. Vương An biết tin, vội vã sai người đóng chặt cửa chính trong ngoài, còn mình thì nhanh chân tới đây bẩm báo!
Cố Tĩnh Phong nghe tin Song Hỉ bỏ trốn, tức giận lớn tiếng mắng Vương An, Vương An ôm quyền, quỳ xuống nhận tội!
"Ngu ngốc, nhiều người như vậy trông coi một người mà cũng không được! Thật vô dụng!"
"Tiểu nhân biết tội!"
"Các ngươi kiểm tra Trắc viện chưa? Nghĩ xem, nàng ta trốn khỏi, sẽ tìm Hải Đường đầu tiên."
Thẩm Khinh Vũ vốn vẫn đang thuyết phục Cố Tĩnh Phong thả Song Hỉ, không nghĩ đến, người đã trốn mất. Nghĩ kĩ, với tính cách Song Hỉ , không khó nghĩ ra nàng ra sẽ đi tìm ai.
"Đã gọi thêm người, chỉ..."
Vương An đang trả lời Thẩm Khinh Vũ, lời còn chưa dứt, ngoài cửa liền xuất hiện âm thanh ầm ĩ.
"Cố Tĩnh Phong, ngươi ra đây, ta biết ngươi sẽ tìm ta, bây giờ ta tự mình đến!"
Thủ vệ trong sân cầm đuốc trong tay, cả đám người bao vây Song Hỉ, đao kiếm trong tay nhưng cũng không dám tùy tiện xông lên bắt sống, bởi vì lúc này Song Hỉ đang áp chế Hải Đường sắc mặt tái nhợt bằng chùy thủ, cơ thể hai người đầm đìa máu, loang lổ trên quần áo toàn máu đỏ.
Hải Đường không nghĩ tới Song Hỉ giỏi như vậy, nàng đang nằm trên giường, lúc Cố Tĩnh Phong lo lắng bất an, cả người nàng đã đầy máu, chùy thủ đã vào thịt ba phần, đứt thịt, nhưng chưa vào mạch máu và khí quản, giữ lại mạng của nàng, chỉ làm cho nàng đầm đìa máu me, trông thật đáng sợ. Sau đó Song Hỉ bắt nàng đi về phía thư phòng của Cố Tĩnh Phong, không tránh người, cứ như vậy ngang ngược mà đi.
Người ở bốn phía xúm lại, Hải Đường là đặc biệt, bọn họ không dám tùy tiện làm ẩu, chỉ dám bao vây.
Chịu đựng đau đớn, Hải đường di chân, lạnh lùng mở miệng hỏi Song Hỉ.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi cho rằng lời thề non sắt của nam nhân kia là thật, nếu như vậy, ta và ngươi cùng nhau đánh cược. Ta muốn dùng mạng của ngươi đổi mạng Cố Tĩnh Phong, nếu hắn thật sự để ý ngươi, nhất định sẽ cứu ngươi, nêu không, ngươi phải xuống hoàng tuyền cùng ta.”
“Dù sao ngươi cũng là kẻ phản bội, từ khi ngươi quyết định phản bội đại mạc, chết chính là con đường duy nhất! Dùng mạng của ngươi, đánh cược tình nghĩa của một nam nhân, cũng coi như không lỗ; Ngươi thắng, ta lấy được mạng Cố Tĩnh Phong, ngươi thua, ta kéo theo ngươi cùng chết. Tính thế nào, ta đều thắng, Cố Tĩnh Phong chết, không có tham mưu, Đại Chu tất loạn, ngươi muốn cùng hắn như hình với bóng, cũng chỉ có dưới hoàng tuyền, mới có thể thực hiện thôi!"
Nghe kế hoạch của Song Hỉ, Hải Đường tức giận, lớn tiếng mắng to.
"Điên rồi, ngươi điên rồi!"
"Điên sao? Hai chúng ta ai điên hơn, ngươi vì một nam nhân, bán đứng tướng quân Uất Trì, bán đứng đại mạc, thế mà bây giờ ngươi lại nói ta điên ư?”