Edit: Su
Beta: Hy
"Bây giờ không còn chuyện gì nữa, nàng về chính viện trước đi. Ta đi xử lý vụ Hải Đường rồi lại tìm nàng, đừng lo lắng!"
Mặt Thẩm Khinh Vũ nhăn lại, đặc biệt là lúc nhìn thấy mấy hộ vệ đang hôn mê cạnh Hải Đường. Cũng không biết Hải Đường uống phải thứ dược gì, đây là đang trêu đùa với tử thần thật vui đi. Nghĩ thế, nàng lại thở dài một tiếng, rồi gật đầu, đi theo Vương An về chính viện.
Ở Trắc Viện, Hải Đường đang bị trói cứng trên giường, không cách nào di chuyển.
Ôn Túc đã chuẩn bị đủ các đồ dùng cần thiết, đút một bát thuốc màu nâu cho Hải Đường. Khoảng chừng một nén nhang, lấy ra một con dao nhỏ, rạch da Hải Đường, máu tươi thuận theo vết thương rơi xuống chậu nước đá, từ máu nâu trở thành màu đỏ tươi, nhìn mới thấy trong chậu nước toàn là sâu nhỏ, không lâu sau, những con sâu đó bị đông lạnh.
Sau khi chảy hết máu độc, lại có người đem bát thuốc khác đến, bón cho Hải Đường,mà vết thương trên tay nàng cũng được băng bó.
"Lấy thuốc theo đơn, sắc ngày ba lần, bảy ngày sẽ khỏi."
Ôn Túc rửa sạch tay, nói với Cố Tĩnh Phong. Cố Tĩnh Phong liền gật đầu.
"Sau này bổn cô nương đi đâu, không cần người đi theo, nếu cố tình, cẩn thận mạng chó của các ngươi!"
Đông Xuân cùng San Hô hoảng sợ quỳ trên đất, hai nàng đã quỳ rất lâu, cũng không hiểu sao mọi chuyện lại trở nên như vậy. Từ khi tỉnh lại, tính nết Hải Đường liền thay đổi, không tắm rửa, cũng không cho người hầu hạ, hơi chút là mắng người là cẩu.
Hôm nay ra ngoài, bọn nàng muốn đi theo hầu hạ, mà Hải Đường cũng không đồng ý. Đông Xuân còn bị ăn một cái tát, hai nàng cũng không biết làm thế nào cả. Đúng lúc đó, Cố Tĩnh Phong xuất hiện, sắc bén nói với hai người.
Đông Xuân ngớ ra, run người, vội vã gật đầu, San Hô ở bên cạnh cũng không dám thất lễ. Sau khi dặn hai người xong, Cố Tĩnh Phong tự mình tiễn Ôn Túc ra cửa, mời người đến chính viện. Hôm nay Ôn Túc về kinh, Cố Tĩnh Phong mời hắn đến phủ tướng quân, một là gặp lại bạn cũ, hai là muốn nhờ hắn xem mạch cho Thẩm Khinh Vũ, vì hài tử, nàng đã khổ nhiều, mà dạo này nhiều chuyện, còn không thể chợp mắt, cả người gầy gò ốm yếu, sắc mặt cũng kém đi vài phần. Mà nghe nói, nữ nhân sinh đẻ như dạo một vòng quỷ môn quan, Cố Tĩnh Phong không yên lòng nên mới mời người đến, nhưng không ngờ, trong phủ lại xảy ra chuyện....
Thẩm Khinh Vũ ngồi ở chính viện chờ Cố Tĩnh Phong, người thân cận với nàng nhất là Tố Ca cũng bị thương. Cố Tĩnh Phòng bước vào thấy Thẩm Khinh Vũ sắc mặt không tốt ngồi uống trà.
"Có cứu được không?"
Thẩm Khinh Vũ thấy Cố Tĩnh Phong liền hỏi ngay:
"Sống."
Cố Tĩnh Phong gật đầu, nói:
"Nàng ngồi yên, đừng nghĩ gì, để Ôn Túc bắt mạch."
Chuyện vừa rồi đã làm Thẩm Khinh Vũ kinh sợ không ít, bây giờ được Cố Tĩnh Phong ngồi đỡ, nàng mới cảm thấy yên tâm một chút.
Ôn Túc xem mạch Thẩm Khinh Vũ, mạch chìm, đập cực nhỏ.. chắc cũng bị dọa không ít, khiến động thai, đang mang thai thời kì cuối, ngủ không đủ, bây giờ lại là mùa hè, ăn ít, ấm ức đè nén, mạch như vô lực. Xem xong, Ôn Túc nói Thẩm Khinh Vũ suy nghĩ nhiều như thế, đến lúc sinh sẽ vô cùng khổ cực.
Lúc sinh con mà không có khí lực, không đẻ được, mất mạng như chơi!
Cố Tĩnh Phong biết, chuyện Hải Đường đã làm Thẩm Khinh Vũ phải nghĩ quá nhiều, đứa bé trong bụng càng ngày càng lớn, nàng ngủ cũng không yên ổn, đau đớn đầy nước mắt, hai chân sưng phù. Hắn thật hối hận vì đã kể cho nàng chuyện của Hải Đường.
Hôm nay tự nhiên Hải Đường lại nổi cơn điên. Cố Tĩnh Phong nghĩ cũng thấy sợ, nếu Thẩm Khinh Vũ không tự vệ kịp, thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Nghĩ tới ánh mắt đỏ ngầu oán giận của Hải Đường, Cố Tĩnh Phong liền thấy ớn lạnh. Hải Đường là khối u ác tính, mà hắn lại không thể bỏ nàng!
Thấy phu thê trước mặt đầy vẻ lo âu, Ôn Túc thong dong kê thuốc, giao cho Cố Tĩnh Phong, nói:
"Mấy ngày này ta đều ở kinh thành, vùng ngoại ô cách thành mười dặm có ông lão bị u ác tính hơn hai mươi năm, khối u cũng giống như bào thai vậy. Lúc ông ta tuyệt vọng, nhờ ta cắt nó đi, ta đã thử, may mắn là thành công. Cái thai trong bụng phu nhân, ta có thể lo được, hãy yên tâm, chỉ cần an bài cho ta một gian để ở là được."
Nghe Ôn Túc nói thế, Cố Tĩnh Phong liền thở phào, Thẩm Khinh Vũ cũng kéo môi nói lời cảm tạ.
Với y thuật của Ôn Túc, giữ cái thai chỉ là chuyện nhỏ, hắn nói như thế, làm Cố Tĩnh Phong thả lỏng không ít.
Dỗ ngoan Thẩm Khinh Vũ, Cố Tĩnh Phong sai Vương An dọn dẹp Nhĩ phòng, quét tước sân vườn sạch sẽ để Ôn Túc nghỉ lại, sau đó đi đến Trắc Viện.
Mà trong Trắc Viện, Hải Đường mơ màng tỉnh dậy, cánh tay bị rạch ra tuy đã băng bó lại nhưng vẫn còn đau nhói, cảm giác đau đơn trong tim đã biến mất, Hải Đường biết, kim tàm cổ được giải rồi.
Lúc tỉnh lại, nàng cố ý uống kim tàm cổ, làm như nổi điên đâm chết Thẩm Khinh Vũ, không nghĩ tới, kế hoạch không thành, lại bị Thẩm Khinh Vũ phế đi tay của mình, hối hận không ngớt. Trách mình không làm tốt, phải sớm giết chết Thẩm Khinh Vũ thì mình mới an toàn.
Còn thiếu chút nữa thôi, chùy thủ của nàng đã có thể chọc thủng bụng Thẩm Khinh Vũ rồi, chỉ chút nữa thôi...
Hải Đường không tự chủ thu thay lại, lần này không thực hiện được, chỉ sợ lần sau không thể dễ dàng.
Lúc Cố Tĩnh Phong đi vào, thấy Hải Đường mắt đầy lệ khí, hắn đã có ý nghĩa phanh thây nàng. Nhưng hắn cũng thu hồi ý nghĩ rất nhanh, mà Hải Đường cũng phát hiện có người, ánh mắt liền mềm xuống, một bộ ngốc nghếch vô tội, nói nhẹ nhàng:
"Tướng quân...là thiếp...đã gây họa rồi."
Cố Tĩnh Phong lạnh mặt, lãnh đạm nói, giọng nói không mang một mảnh nhu tình:
"Nàng trúng cổ độc, bị người khác khống chế, thiếu chút nữa giết chết hài tử của Khinh Vũ."
Hải Đường thấy Cố Tĩnh Phong như thế, biết hắn nổi giận rồi. Trong lòng càng ghét Thẩm Khinh Vũ và hài tử trong bụng nàng ta hơn.
Trong lòng có bao nhiêu uất hận, nhưng ngoài mặt cũng là vẻ hoảng loạn, liên tục nói xin lỗi.
"Tướng quân, thiếp không muốn như vậy. Thiếp nguyện ý thỉnh tội với phu nhân, dập đầu chết trước mặt phu nhân ta cũng cam lòng..."
Vết thương theo động tác của nàng mà đau xé tim gan, nhưng không quản được nhiều như vậy. Hải Đường cố ý đứng dậy, lại vấp vào lòng Cố Tĩnh Phong, miệng vết thương rách ra, máu tươi nhuộm đỏ vải trắng, một giọt một giọt rơi xuống đất.
Cố Tĩnh Phong mím môi, thở dài một tiếng:
"Ta đã điều tra lai lịch cổ trùng này, bây giờ ta sẽ tăng cường hộ vệ, nàng an tâm ở lại đây, sau khi khỏe mạnh rồi hãng nói tới những cái khác. Với tính tình phu nhân, chưa chắc đã muốn thấy nàng, ngày tháng còn dài, khi nào có cơ hội, ta tra rõ tiền căn hậu quả, cũng chưa muộn."
Cố Tĩnh Phong cố ý nói để Hải Đường thấy đây là muốn tốt cho nàng. Hắn nói uyển chuyển, nhưng trong lòng lại càng lo lắng cho Thẩm Khinh Vũ, nàng à nữ nhân sống tự do tự tại, gia thế cao quý, điểm gì cũng khiến Hải Đường ghen tị. Trước đây Cố Tĩnh Phong khi dễ phu nhân, Hải Đường thật vui sướng, giờ đến phiên nàng bị khi dễ, lại phẫn hận, phẫn hận cả Thẩm Khinh Vũ, cả với đứa bé trong bụng.
Nàng biết, mình không còn hài tử nên mới để Cố Tĩnh Phong coi trọng Thẩm Khinh Vũ, nếu Thẩm Khinh Vũ không còn hài tử nữa, thì nàng sẽ lại được sủng ái như trước.
Nữ nhân rơi vào ái tình đều mất hết lý trí như vậy!
Nhưng Hải Đường cũng không bị lừa hoàn toàn, tăng cường hộ vệ thì việc Cố Tĩnh Phong đến đây cũng càng ngày càng ít. Chưa nói đến tâm Cố Tĩnh Phong, bộ binh đồ Đinh Hương muốn lấy, mạng mình cũng khó giữ. Bây giờ muốn ra ngoài gặp Cố Tĩnh Phong, tiêu diệt Thẩm Khinh Vũ, lấy được bộ binh đồ, phải có biện pháp để mình có thể quang minh chính đại ra ngoài.
Đang suy nghĩ, bỗng bầu trời đen lại, gió lớn nổi lên, sét rạch ngang trời, sấm nổ ầm ầm, Hải Đường thấy thế không khỏi cười to, chẳng cần phải nghĩ nhiều, ông trời đã giúp nàng....