Edit: Miên
Beta: Hy
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Khinh Vũ dậy sớm thay đổi y phục, nàng không kiều diễm hoa lệ như hôm qua, chỉ đơn giản là một bộ váy màu xanh biếc với hoa văn thêu kiểu Tô Châu, mái tóc dài buông xõa phía sau cùng với một búi tóc nhỏ phía trên đầu, một bộ dáng vô cùng đơn giản, nhưng vẫn mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp thướt tha.
Liễu ma ma thấy nàng trang điểm chải chuốt, không ngần ngại hỏi:
“Tiểu thư, người lại muốn đi đâu sao?”
“Hôm nay chúng ta đi dạo quanh kinh thành để thư giãn gân cốt đi.”
Thẩm Khinh Vũ cười bảo Liễu ma ma chuẩn bị bạc và xe, Liễu ma ma cũng không hỏi nhiều, cho người chuẩn bị xe, cùng phu nhân mang theo một đám gia đinh đi ra cửa.
Ngồi bên trong xe ngựa, thân hình Thẩm Khinh Vũ cũng đong đưa theo chuyển động của xe, phố xá ở trong kinh thành rất phồn hoa, hai bên đường phố toàn là trà lâu, tửu quán, hiệu cầm đồ.
Dẫm lên những phiến đá xanh dưới chân, Thẩm Khinh Vũ đi dạo khắp phố xá nhộn nhịp, dạo đến khi mệt mỏi thì ngồi ở quán trà bên phố uống một ly trà xanh, nhìn dòng người nườm nượp đi vào Ngũ Phương Trai ở phía đối diện, nàng không nhịn được nói:
“Chuyện làm ăn ở Ngũ Phương Trai thật suôn sẻ, chưa tới thời điểm ăn cơm mà đã nhiều người như thế rồi, nếu cứ như vậy thì mỗi ngày đều hốt nhiều bạc.”
“Đó là điều đương nhiên, gia nhân ở đó đều được thỉnh từ trong cung ra, hoặc là các đầu bếp lâu năm ở các phủ, chim bay cá nhảy, sơn hào hải vị đều có thể làm được. Tiếng lành đồn xa nên khách tứ phương cũng đều muốn đến nếm thử mùi vị, từ lúc sáng sớm mở cửa đến khi đóng cửa vào buổi tối, không có lúc nào vơi khách, đương nhiên là mỗi ngày đều hốt bạc rồi.”
Tên tiểu nhị đến thêm trà, nghe Thẩm Khinh Vũ cảm khái như vậy nên liền thao thao bất tuyệt cười nói, vừa dứt lời liền thấy cái liếc mắt của Liễu ma ma bên cạnh, hắn vội vàng lui xuống.
“Tiểu thư nếu muốn đến Ngũ Phương Trai dùng bữa thì xin cứ thoải mái đi thôi, không cần ngồi ở nơi dơ loạn này đâu, nô tỳ có mang theo tiền mà.”
Liễu ma ma cho rằng Thẩm Khinh Vũ muốn đến Ngũ Phương Trai ăn một bữa, nên bà đã không ngần ngại mở miệng.
Thẩm Khinh Vũ lắc lắc đầu, nàng không nghĩ sẽ đi vào đó, tính toán một hồi lâu thì nàng quyết định lên đường hồi phủ. Nhưng trước tiên nàng cho Liễu ma ma đi mời Vệ Lương tiên sinh đến để nói chuyện với nàng.
Vệ Lương tiên sinh là thủ hạ quản lí của hồi môn của Thẩm Khinh Vũ khi nàng xuất giá. Hắn là người thành thật, không có lòng dạ tham lam gì, trước nay đều cần cù chăm chỉ làm việc, vừa nghe thấy Thẩm Khinh Vũ tìm mình, hắn còn tưởng rằng nàng muốn kiểm tra sổ sách, cho nên hắn đã mang một chồng sổ sách đến để gặp Thẩm Khinh Vũ.
“Tiểu thư, người tìm ta sao?”
Chồng sổ sách cao hơn đầu hắn khiến cho Thẩm Khinh Vũ khiếp sợ.
“Vệ thúc, ta tìm thúc tới là có chuyện muốn nói với thúc, thúc đem những thứ này đến làm gì?”
“Ta cho rằng tiểu thư muốn kiểm tra nên đã mang hết những thứ này đến.”
Vệ Lương đặt chồng sách trên bàn, cộc lốc cười nói.
“Thúc đi theo ta nhiều năm như vậy, ta rất tin tưởng thúc, đương nhiên cũng không cần thiết đột nhiên kiểm tra thúc. Tìm thúc tới là muốn hỏi thúc, nếu bây giờ ta muốn mua Ngũ Phương Trai thì đại khái cần bao nhiêu ngân lượng? Hoặc là nếu không mua được thì ta muốn mua một cửa hàng mặt tiền giống như vậy tốn bao nhiêu ngân lượng vậy?”
“Tiểu thư, Ngũ Phương Trai kia mỗi ngày đều hốt nhiều bạc, rất khó để bọn họ nhượng lại cửa hàng như vậy. Hơn nữa, Ngũ Phương Trai nằm ở vị trí náo nhiệt nhất trong kinh thành, các quán rượu trà ở sát đường cũng luôn đông đúc, mấy hàng quán này còn khó mua lại chứ nói gì đến Ngũ Phương Trai. Nhưng mà tiểu thư cũng không cần mua cửa hàng, năm đó tiểu thư xuất giá, trong của hồi môn mà lão phu nhân cho người cũng có một cửa hàng, hiện giờ đang bán lá trà, thu nhập mỗi tháng cũng không tệ, không biết tiểu thư muốn cửa hàng như vậy để làm gì?”
Vệ Lương tuy là người chất phác nhưng khả năng tính toán cực nhanh, Thẩm Khinh Vũ vừa dứt lời thì hắn lập tức trả lời như vậy, Thẩm Khinh Vũ cân nhắc một lát, tiếp tục nói:
“Cửa hàng đó cách xa Ngũ Phương Trai không?”
“Không xa, ở con phố đối diện, khoảng cách cũng rất gần.”
“Được! Vậy đóng cửa rồi tìm thợ thủ công đến sửa chữa lại đi.”
Vệ Lương đột nhiên bị Thẩm Khinh Vũ gọi tới, lại hỏi một hồi chuyện không đầu không đuôi, hắn không khỏi nhíu mày, cũng không biết vị tiểu tổ tông này lại muốn làm cái gì, vừa nghe tiểu thư nói đóng cửa hàng để trùng tu, Vệ Lương sững sờ không biết làm thế nào, chỉ nhìn về phía Liễu ma ma ở sau lưng Thẩm Khinh Vũ, Liễu ma ma chỉ nháy mắt ý bảo hắn cứ làm theo đi.
Ba ngày sau, Thẩm Khinh Vũ đem năm vạn lượng bạc mua ba cái cửa hàng mặt tiền, lại đem hai thôn trang bán ra đổi lấy ba vạn lượng bạc rồi giao cho Vệ Lương, cùng hắn bày mưu tính kế, thỉnh chuyên gia đến trang trí cửa hàng. Hiện giờ mọi người trong kinh thành đều biết có một cửa hàng sắp mở để đấu lại với Ngũ Phương Trai.
Đây chính là đề tài câu chuyện sau mỗi bữa ăn của mọi người lúc bấy giờ!