Edit: Hy
Thẩm Khinh Vũ không khống chế được cảm xúc, sau khi hét xong liền sụp đổ, nàng mới nhớ mấy ngày nay, chính mình đã cầu thần cầu nguyện, hy vọng Cố Tĩnh Phong mau mau chết, khiến chính mình trở thành quả phụ, hiện giờ nàng thế mà cảm thấy mình thực ác độc, cực kỳ giống một mụ phù thủy.
Giờ khắc này, nàng cảm thấy lòng mình như là bị ngàn vạn thiên đao đâm xuống, muốn sống không được, muốn chết không xong!
Buông tay ở cổ Tô Hành ra, Thẩm Khinh Vũ nhịn không được khóc lóc, nàng thậm chí suy nghĩ, có phải hay không tại chính mình mỗi ngày nguyền rủa Cố Tĩnh Phong cho nên hắn mới bị như ngày hôm nay.
Thẩm Tĩnh Lam nhìn Thẩm Khinh Vũ bóp chặt cổ Tô Hành, vốn định tiến lên nhưng Tô Hành lại phất tay, ý bảo không cần ngăn lại, Thẩm Khinh Vũ càng khóc, càng giống một tiểu hài tử, Thẩm Tĩnh Lam chỉ đành thở dài một tiếng, đem nàng ôm vào trong lòng ngực mình.
“Tỷ tỷ, muội không cố ý muốn trù hắn chết, muội cũng không biết hắn sẽ giúp muội chắn kiếm, muội chính là quạ đen, muội không có muốn hắn chết, không muốn làm quả phụ, muội rất sợ hãi, muội phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ đây?”
Nàng mới tới đây được hơn mười ngày, thay đổi rất nhanh, trong hai mươi năm sinh hoạt ở thời đại trước, hỷ nộ ái ố nàng (*) đã trải qua tới trăm ngàn lần nhưng vẫn khác lần này, nàng vẫn luôn hy vọng đây đều là một giấc mơ, nếu như tỉnh mộng thì sẽ bình thường, cho đến ngày hôm nay, thanh kiếm nhuốm máu lao thẳng đến mặt nàng, nàng mới biết, nàng trở về không được, càng không thể quay về, vì nàng còn nợ Cố Tĩnh Phong một mạng!
(*) Hỷ là vui mừng, hoan hỷ. Nộ là tức giận, bực tức. Ái là yêu thương, yêu mến. Ố nghĩa là thù hận, căm ghét mức độ thậm tệ.
Căn bản người ra vào sinh tử ở nơi đó không biết có nên là chính mình hay không, nếu đổi lại, nàng thực không có dũng khí lớn như vậy, giúp Cố Tĩnh Phong chắn một mũi tên. Nếu như trước, không biết Hải Đường là mật thám, nàng có lẽ sẽ nhặt mũi tên trên mặt đất, không chừng ở sau lưng Cố Tĩnh Phong, đâm cho hắn một cái.
Thẩm Khinh Vũ khóc đến thương tâm, bên trong đại môn, tiếng cửa kẽo kẹt mở ra, vài vị thái y nối đuôi nhau mà ra, không khí im lặng, lại nghe được âm thanh Thẩm Khinh Vũ cố nén nước mắt, không dám khóc lớn. Lúc sau, các thái y nhìn thấy Tô Hành, vội quỳ gối xuống trước mặt hắn, thỉnh an đáp lời.
“Tướng quân bị kiếm đâm vào bên giáp, miệng vết thương rất sâu, nhóm vi thần đã băng bó miệng vết thương giúp tướng quân, kiếm đâm vào da thịt nên cũng không quan ngại, nghỉ dưỡng một thời gian sẽ khỏi, chỉ là trên kiếm có độc, Vương quản sự tuy sớm đã cho tướng quân uống thuốc áp chế độc tính, nhưng độc này, nhóm vi thần đoán không ra, hiện giờ đã cho dùng dược mới, chỉ là không thấy hiệu quả, vẫn là cần thời gian khảo nghiệm, thỉnh Hoàng thượng thứ tội!”
“Cần thời gian khảo nghiệm, ngươi thân là một y nhân, ngươi thế lại dùng lời nói như vậy để lừa gạt sinh mệnh của tướng quân, chờ thời gian, chờ đến khi hắn chết ở trên giường thì phải làm sao, ngươi có biết loại chuyện này không được vui đùa, ngươi không biết hắn trúng độc gì, vậy ngươi lấy gì đảm bảo mà dám dùng lời nói như này bẩm báo, ngươi là lang băm, ngươi không quan tâm sinh mệnh, ngươi không sợ thiên lôi đánh xuống?”
Thái y vừa mới dứt lời, Thẩm Khinh Vũ liền lạnh giọng đối với thái y nổi giận mắng, nàng thậm chí cảm thấy, thái y đang quỳ trên mặt đất kia là đang tới quấy rối, cái gì mà trị bệnh, cứu người, đâu có thể lôi ra làm trò đùa như vậy, thái y bị mắng những lời vô pháp kia cũng chỉ cúi đầu đành chịu đựng.
“Khinh Vũ, bình tĩnh chút, các thái y đã dùng dược, có mắng bọn họ cũng không thay đổi được gì, bọn họ sẽ nghĩ cách nghiên cứu ra giải dược mới vì Tĩnh Phong giải độc, muội cũng mệt mỏi rồi, trẫm kêu Liễu ma ma hầu hạ muội nghỉ ngơi, muội tốt nhất đừng xúc động như vậy, đối với hài tử trong bụng cũng không tố, nghĩ đến ngày Tĩnh Phong tỉnh lại, hắn cũng không muốn thấy bộ dáng này của muội.”
Tô Hành kéo Thẩm Khinh Vũ đang hận không thể bóp chết thái y, chỉ ôn nhu trấn an nói, Thẩm Tĩnh Lam cũng thế, chỉ lôi kéo cánh tay của nàng, ý bảo nàng bình tĩnh.
Thẩm Khinh Vũ không hề suy sụp, biết chính mình suy sụp cũng là vô dụng, nàng chỉ kéo lê bước chân, lập tức hướng phòng của Cố Tĩnh Phong đang nằm đi tới. Liễu ma ma nhanh chóng chạy theo sau lưng nàng, hai người Tố Ca Tố Tâm thì Tĩnh Lam bảo ngừng, tìm cho Thẩm Khinh Vũ một y phục sạch sẽ trước, rồi mang một chậu nước tới, rửa sạch giúp nàng một chút.
Trên chiếc giường mộc, được đúc theo hình hoa cúc lê, Cố Tĩnh Phong giờ phút này hai mắt nhắm nghiền, mất máu quá nhiều khiến sắc mặt hắn thập phần tái nhợt, màu da ngăm đen cũng không thể che khuất, nửa thân trên chưa mặc y phục, lộ ra bả vai với nhiều băng gạc cuốn lấy, còn có thể nhìn thấy vài vết sẹo do dao kiếm chém vào, in trên da rõ ràng, này đều là những vết thương trên chiến trường lưu lại.
Mười bốn tuổi, Cố Tĩnh Phong liền tòng quân, từ một tiểu tốt vô danh, dựa vào sức lực của chính mình, một lòng dốc sức trên con đường này, suốt mười bố năm, trên người có vô số các vết thương lớn bé chi chít, từ trước, nguyên chủ cùng hắn ở chung, trước giờ toàn là tắt đèn ngủ chung, khi đó, nguyên chủ cũng đã sờ qua những vết thương loang lổ tồn tài trên làn da, trong lòng đã âm thầm chua xót.
Hiện giờ, Thẩm Khinh Vũ thấy những vết thương để lại sẹo, theo đó chồng lên miệng vết thương, đối với hắn càng thêm kinh ngạc. Từ ban đầu, Thẩm Khinh Vũ đối với Cố Tĩnh Phong thập phần chán ghét, nhưng hiện tại, Thẩm Khinh Vũ này có một chút xúc động, nàng tuy truyền thừa ký ức của nguyên chủ, nhưng cảm tình này, nàng chưa truyền thừa, cho dù trong bụng là hài tử của hắn. Loại tình ái này, nàng kế thừa không được, đối với Cố Tĩnh Phong giống như một người quen biết, mà hiện giờ, có thể xem là ân nhân.