• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 89: Mẫu thân (2)




Edit: Hy


Thẩm Khinh Vũ vừa nghe xong, khóe môi hơi hơi mấp máy, cũng không trả lời Tịnh Không pháp sư, đem toàn bộ nghi vấn trong lòng, mở lời hỏi: “Sư thầy, thế giới cực lạc là gì thế? Hài tử mới sinh chưa từng bị dính lấy nửa điểm dơ bẩn của thế gian này, như vậy nếu hắn rời đi, nhất định sẽ được ở thế giới cực lạc chứ không phải đi vào A Tì Địa Ngục chứ?”





Nàng lúng ta lúng túng, không vui không buồn, lại thập phần ứng biến linh hoạt, cùng một chút buồn chán. Tịnh Không pháp sư chỉ cười, sau chỉ vào bốn chữ Đại Hùng Bảo Điện, nhìn nàng hỏi: “Phu nhân có biết tại sao Thích Ca Mâu Ni Phật lại được gọi là đại hùng không?”





Thẩm Khinh Vũ lắc lắc đầu, mà Tịnh Không pháp sư cũng như hiểu rõ mà giải thích, “Gọi là đại hùng là bởi vì đức Phật đủ mạnh mẽ, có thể đánh bại bốn loạn ác ma, phiền não ma, những phiền não làm tổn hại thể xác và tinh thần, âm ma, tạo đủ các loại buồn rầu, chết ma, đoạt đi vận mệnh của con người, ma có thể hóa thành vạn vật, khiến người buông bỏ việc thiện. Bốn ma này là nhờ bổn pháp, lấy trí đức của Phật, mới có thể phá bỏ được bi kịch, xưng là đại hùng, đại giả; hùng giả, thuần phục quần ma, Phật ta uy lực hùng trấn đại ngàn năm.


Phu nhân cảm thấy cái gì mới là cực lạc, cái gì là địa ngục, tâm tự tại, tự nhiên sẽ cực lạc, tâm phiền nhiễu, tự nhiên sẽ dày vò, giống như là rơi vào địa ngục. Tham, giận, si cũng là tam độc, là chấp niệm? Nếu buông toàn bộ chấp niệm trong lòng, hết thảy sẽ là cực lạc!”





Nàng có chút không hiểu, hỏi lại Tịnh Không pháp sư, “Nhưng chấp niệm là tồn tại trong lòng, làm gì có lý nào dễ buông như vậy? Nếu mỗi người đều có thể dễ dàng buông bỏ chấp niệm, chẳng phải trên thế gian này, mọi người đều có thể thành Phật, đều có thể khiến người ta kính bái, ngưỡng mộ mình hay sao?”





Tịnh Không pháp sư lại không trực tiếp trả lời trọng điểm, chỉ đánh thiền cơ, đối với nàng hơi mỉm cười, “Tâm tự tại, tự nhiên buông!”


Thẩm Khinh Vũ không tiếp tục đặt câu hỏi nữa, chỉ cười khổ, hai chữ tự tại này, thập phần đều là lòng tham, nhân sinh trên đời, ước cầu đồ vật quá nhiều, cầu mà không được, tự nhiên sẽ không còn tự tại. Tâm tự tại sống như thế nào trong thế gian tham sân si niệm này, cùng chuyện tình ái, ít nhất hiện tại, nàng làm không được, thôi thì nàng nguyện bị tâm ma quấy nhiễu, ít nhất như thế khiến nàng còn có hi vọng, còn có động lực sống tiếp!





“Phu nhân, ngọn đèn trường minh đăng của tướng quân còn cần thêm dầu sao?” Trong khi Thẩm Khinh Vũ đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, thì một chú tiểu đi tới, cung kính thăm viếng, đối với nàng cất tiếng hỏi.





Thẩm Khinh Vũ nhìn một đám người đang thêm dầu thắp các thần bài, ở vị trí kia, là nguyên thân lúc trước quyên góp 3000 lượng mà làm cho Cố Tĩnh Phong một ngọn trường minh đăng, dầu thắp theo gió phấp phới, nàng dương môi, tự nhiên lắc đầu, “Đem thần bài nơi đó bỏ đi, sau khi bỏ, đổi thành bài vị vô danh ở đằng kia, ngày ngày cung phụng, mỗi tháng, ta sẽ cho người đem tiền dầu mè đến, làm phiền tiểu sư phó!”





Chú tiểu kia đầu bỗng chốc trở lên mờ mịt, lại cũng không dám đặt câu hỏi, chỉ gật gật, sau liền lui xuống, vừa vặn cũng đã hỏi xong hướng đi của Thẩm phu nhân, nàng cất bước đi tới, hơi hơi mỉm cười.





“Đi thôi, trở về được rồi!” Thẩm phu nhân nắm lấy bàn tay nàng, đối với nàng mở miệng, Thẩm Khinh Vũ cũng không nói gì mà chỉ gật gật đầu.





Đỡ lấy Thẩm phu nhân, hai người cùng bước xuống bậc thang, ra khỏi chùa Bạch Mã, hướng chân núi mà đi.





“Mẫu thân… Mẫu thân…”





Thời điểm nàng đã định leo lên xe ngựa, một thân ảnh nho nhỏ, chui qua đám nhân gia, kéo lấy góc áo của Thẩm Khinh Vũ, ngửa đầu lên, khuôn mặt tràn đầy vui mừng, nhìn nàng reo hò nói.





“Mẫu thân, người rốt cuộc cũng đã trở về, Thanh Thanh rất nhớ người!”





Mùa đông, gió thổi lạnh thấu xương, Quý Niệm Thanh một thân váy đỏ rực, ở bên trong đám người kia liếc mắt một cái thấy được Thẩm Khinh Vũ, liền tránh khỏi vòng tay của bà vú, không quan tâm những đám người lùm xùm bên cạnh, trực tiếp chạy đến bên cạnh Thẩm Khinh Vũ đang chuẩn bị bước lên xe, sau đó nhịn không được kêu mẫu thân.





Trong thư phòng, cha của Quý Niệm Thanh có cất một bức họa mẫu thân nàng được cuộn tròn lại, một thân hoa phục, diện mạo thần tiên, thân hình hoàn mỹ, mà hiện tại, nữ nhân đang được nàng cầm váy áo lại có diện mạo giống nhau như đúc, cho nên nàng nhận định Thẩm Khinh Vũ này chính là mẫu thân của nàng.





Đám người gia đinh vốn muốn đem tiểu nha đầu gây náo loạn này xách ra ngoài, nhưng trong một nháy mắt, Thẩm Khinh Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ con, đáng yêu của Quý Niệm Thanh, chỉ cúi thấp người xuống, không có chút kiêng kỵ nào đem nàng ôm vào lòng ngực, hơi mỉm cười nói, “Tiểu nha đầu, con nhận sai người rồi, ta không phải mẫu thân của con, nhà con ở đâu? Có phải đi lạc rồi hay không?”





Quý Niệm Thanh tự nhiên cảm thấy quen thuộc, thời điểm Thẩm Khinh Vũ bế nàng lên, liền gắt gao ôm chặt lấy cổ Thẩm Khinh Vũ, vùi khuôn mặt nhỏ vào cổ nàng, dùng giọng điệu mềm mại, lẩm bẩm nói, “Mẫu thân, Thanh Thanh rất nhớ người, người cuối cùng cũng trở về rồi…” Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo tiếng khóc nức nở đáng thương, nhìn tới không thể nhẫn tâm nói xuống.






“Thanh Thanh… Thanh Thanh…” Thẩm Khinh Vũ đang muốn hỏi tên của nha đầu trong lòng ngực mình, thì bên trong đám đông lùm xùm kia đã truyền đến một tiếng gọi lớn.





“Cha, con ở chỗ này, con đã tìm được mẫu thân…” Sau khi nghe được âm thanh quen thuộc đang kêu lớn kia, nha đầu trong lòng ngực Thẩm Khinh Vũ tự nhiên ngẩng đầu, hướng nơi phát ra âm thanh mà cười nói lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK