Edit: Lan Anh
Beta: Su
Bên trong điện Thái Hòa, một vị vua trẻ tuổi một thân y phục màu xanh nhạt thêu hoa hình rồng đang cúi đầu giữa án thư, múa bút thành văn phê duyệt tấu chương trên tay, vua Tô Hành, là con thứ bảy của tiên đế, hoàng đế thứ năm, trong mười năm tại vị, hắn luôn cẩn thận, biết cách dùng người, chỉnh đốn quan lại, thuế ít còn tiết kiệm, Đại Chu giờ đây bốn bề đều thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp hắn cần cù không rời bỏ chuyện chăm lo việc nước.
Mấy năm gần đây ở những nhánh của đại mạc dưới sự dẫn dắt của Uất Trì Ngô không ngừng mở rộng bắt đầu quấy phá biên cảnh, nóng lòng muốn thử, ý đồ khiêu chiến quốc uy của Đại Chu, Tô Hành càng giảm bớt lao dịch thuế má, không sống xa hoa mà còn tiết kiệm, đem thuế ruộng tiết kiệm được sung làm vật tư tiền tuyến, định cho Uất Trì Ngô một đòn nghiêm trọng, lúc này đây, Cố Tĩnh Phong vì đánh giặc mà bị thương, xem như là một chuyện mà hắn vui vẻ nhất.
"Hoàng thượng, Cố tướng quân đến rồi."
Lý Toàn khom người, đối với hoàng đế còn nằm ở trên bàn nhẹ giọng nói.
Cố Tĩnh Phong tiến lên lúc vừa muốn quỳ xuống, Tô Hành từ trước thư án ngẩng đầu lên đã bước nhanh tiến lên, giữ lại Cố Tĩnh Phong, sau đó đánh giá toàn thân hắn,
"Lúc tin chiến sự truyền đến, nói bản thân ngươi bị trọng thương, bây giờ vết thương tốt chưa?”
"Không sao cả, đều là thương ngoài da, đã tốt lắm rồi."
Tô Trạc lắc đầu một cái, sang sảng vỗ lồng ngực của mình, thể hiện thân thể tráng kiện.
Tô Hành nắm tay đánh một cái đánh vào lồng ngực của hắn cùng hắn cười sang sảng,
"Một thân thể này căng chặt giống như tường đồng vách sắt, nghĩ đến là quả thật không có chuyện gì."
Tô Hành sai Lý Toàn xuống phía dưới chuẩn bị rượu và thức ăn, sau đó cho mọi người trong điện Thái Hòa lui ra, hai người ở trong phòng nhỏ có một cái bàn tròn gỗ tử đàn, ngồi xuống nhấm nháp một chút, tâm tình nổi lên.
"Trong phủ bây giờ ra sao rồi?"
Ba chén rượu nhạt lót bụng, hoàng đế Tô Hành cầm lên chén rượu, khóe miệng khẽ nhếch, giống như là cố ý, cười nói.
"Tính tình của nha đầu Khinh Vũ không tha cho người khác, trong khoảng thời gian này chỉ sợ là nàng chịu ủy khuất. "
Lời nói vừa nói của Tô Hành, Cố Tĩnh Phong tay không tự chủ hướng lên trên gương mặt của mình sờ sờ, cảm nhận sâu sắc không ổn, chính là nhớ tới sự phẫn nộ của người con gái, cùng với lòng cảnh giác đối với mình, hắn có chút phát khổ.
Mắt thấy Cố Tĩnh Phong đưa tay sờ lên má, Tô Hành cười nói, "Không phải là bị đánh rồi chứ?"
Cố Tĩnh Phong mím môi đau khổ cười,
"Dù sao nàng mang thai sáu tháng, ta lúc này mang theo nữ nhân trở về đã là không thích hợp, thêm nữa trong bụng Hải Đường còn mang thai, nàng không có đem chúng ta đuổi đi, xem như là khách khí rồi."
"Ngươi xác định Hải Đường chính là người của Uất Trì Ngô sao?"
Bên trong phòng nhỏ không người, Tô Hành đem đề tài về tới trên chuyện chính, tràn đầy nghiêm nghị nói với Cố Tĩnh Phong.
Cố Tĩnh Phong gật đầu :
"Uất Trì Ngô nham hiểm hung ác, giỏi nhất là tính toán, mấy lần tấn công biên giới hắn liên tiếp bị thương, bây giờ nhìn thì là trốn tránh ở Mạc Bắc hành quân lặng lẽ, kì thực chỉ sợ là tu sanh dưỡng tức*, cũng may thời cơ thích ứng xuất thủ lần nữa, Hải Đường người này tới kỳ lạ, nếu không lần này ta thân trúng kịch độc, sao lại vẫn có thể ở trong đầu có đồ vật giống như Mị Hương, hơn nữa trong đại quân của chúng ta, chỉ sợ cũng có gian tế của bọn họ, nếu không phải bản thân ta bị trọng thương được Hải Đường cứu, đây hết thảy sao có thể thuận lợi như vậy, nghĩ đến đều là kế hoạch bọn họ sớm vẽ ra.
* u sinh dưỡng tức (修生养息) là chính sách được áp dụng sau khi trải qua một cơn khủng hoảng hay binh biến, ngụ ý là ổn định đời sống, phát triển kế sinh nhai, khoan thai sức dân, gìn giữ hòa bình
Lấy thủ đoạn của Uất Trì Ngô, sẽ không chỉ muốn dùng một mỹ nhân kế tới mê hoặc ta đơn giản như vậy, chỉ sợ đến cuối cùng, chính là bản đồ bố trí binh lính của tuần phòng biên quan, Hải Đường dù cho là mưu mô quỷ kế, hai ba câu nói, tràn đầy thương cảm, là người đàn ông chính trực, liền bị câu hồn, nữ nhân như vậy, chỗ nào giống như con gái nhà nông dân đơn giản như vậy. Có câu nói là tham thì thâm, nàng cũng coi như cho ta một cơ hội rồi! "
"Khổ cho ngươi rồi."
Nghe được Cố Tĩnh Phong nói như vậy, Tô Hành chỉ hướng bên ngoài mời một ly rượu, không nói được gì.
"Mang Hải Đường về, chính là muốn nhìn một chút nàng đến cùng sẽ tiếp xúc với người nào, cho dù là trong quân, hay là trong phủ tướng quân, hoặc là kinh thành, chỉ cần đem những này người toàn bộ bắt lại, tiếp theo, mới có thể có cơ hội đem Uất Trì Ngô một kích đánh trúng, Uất Trì Ngô âm hiểm, Cố Tĩnh Phong ta nhưng cũng không phải là ngồi không, mấy năm này, ở biên quan chơi đùa trò chơi mèo vờn chuột cùng hắn, ta cũng chán rồi!"
"Trẫm hiểu được, nhưng phía bên Khinh Vũ, ngươi đến cùng hay là muốn phái thêm người tới bảo hộ, chuyện này bây giờ chỉ có ta và ngươi hai người biết, người ngoài nói ngươi thay lòng đổi dạ ở bên ngoài nuôi vợ bé mang về, ngươi cũng không tiện giải thích, nghĩ đến sau này, thời gian này hậu viện của ngươi, chỉ sợ sẽ không yên tĩnh, vị Hải Đường kia, thủ đoạn nếu như thâm độc chút, Khinh Vũ chỉ sợ khó đối phó, nàng bây giờ mang thai được sáu tháng, thủy chung không được khinh thường!"
Quân thần hai người đối với Uất Trì Ngô này nhiều lần quấy rầy biên giới đều là nghiến răng nghiến lợi, hận thấu xương, đương nhiên Tô Hành đồng ý với biện pháp này của Cố Tĩnh Phong.
Cố Tĩnh Phong gật đầu, đáp một tiếng, "Phải", vừa dứt lời, bên ngoài Lý Toàn cũng đã ở ngoài cửa nhẹ giọng kêu:
"Hoàng thượng, hoàng thượng, bên ngoài người phủ tướng quân báo lại, quận chúa Xương Bình ở chính viện vừa rồi gặp hỏa hoạn, quản gia mời tướng quân nhanh đi về xem!"