Edit: Hy
“Giúp ta giết Thẩm Khinh Vũ, ta dùng tính mạng hỗ trợ ngươi, ta cũng nhất định giúp ngươi lấy được bản đồ bộ binh, ta chỉ cần Thẩm Khinh Vũ chết!”
Dự kiến như vậy thế mà lại mau tới, nha đầu Đinh Hương vốn đã ẩn úp ở phủ tướng quân đã lâu, lại được Vương An điều tới hầu hạ Hải Đường, thành người liên lạc mới cho nàng ta.
Đinh Hương sau khi làm xong việc, nhìn thấy tất cả hộ viện đã rời đi, mới cởi bỏ mặt nạ, dùng âm thanh lãnh khốc, khinh thường Hải Đường đang nằm trên giường lo được lo mất, lạnh lùng nói.
“Ta chỉ là một tiểu nha đầu, nếu không phải ngươi xảy ra chuyện, ta tới sân viện cũng không có cơ hội tới, căn bản không có khả năng giúp đỡ ngươi, giết Thẩm Khinh Vũ, ta sẽ không giống như Song Hỉ, can thiệp chuyện của ngươi, nhưng ngươi cũng đừng nghĩ có thể hại ta giống như Song Hỉ, ta chỉ phụ trách truyền đạt mệnh lệnh phía trên cho ngươi, ta mặc kệ, nếu ngươi có bản lĩnh, ngươi tự mình suy nghĩ biện pháp, ta chỉ cần bản đồ bộ binh.”
Hải Đường giống như u mê , cần phải lấy đi bản đồ bộ binh trong tay Cố Tĩnh Phong, trừ bỏ lợi dụng nàng ta, mọi biện pháp khác đều không thực hiện được, ít nhất Cố Tĩnh Phong còn chưa đem Hải Đường giam giữ lại, cũng coi như đối với nàng, đối với người phía trên, đối với Hải Đường còn một tia hy vong.
Đinh Hương không có ngu xuẩn như Song Hỉ, có ý đồ khống chế Hải Đường, nàng mặc kệ Hải Đường muốn làm gì thì làm, không can dự cũng không khống chế, thứ nàng muốn chỉ có duy nhất. Hải Đường mím môi, ở tướng quân phủ này, nàng không có người nâng đỡ, Thẩm Khinh Vũ sau lưng còn có một đám người quyền chức, nếu muốn giết chết nàng ta, không có người giúp đỡ, nàng như thế nào có thể làm được.
“Ta muốn mị dược, mị dược tốt nhất, cái này ngươi phải giúp ta thực hiện.” Bỗng nhiên, trong đầu Hải Đường hiện lên một chủ ý, đối với Hải Đường mở miệng nói.
“Được thôi! Nhưng mà, lấy dáng vẻ hiện tại này của ngươi, Cố Tĩnh Phong dù có mắt mù, chỉ sợ cũng không muốn chạm vào ngươi.” Mị dược tốt như vậy nhưng dùng ở nơi nào, trong lòng Đinh Hương biết rất rõ, l Bất quá, lấy ngươi hiện tại dáng vẻ này, liền tính là Cố Tĩnh Phong mắt mù, chỉ sợ cũng không muốn chạm vào ngươi.” Mị dược vật như vậy, dùng ở nơi nào, đinh hương trong lòng biết rõ ràng, sau khi Hải Đường mở miệng, nàng liền dùng phép khích tướng, khích lệ ý chí chiến đấu của Hải Đường.
Hải Đường đối với Đinh Hương lại không có hòa nhã, chỉ trừng mắt nhìn nàng, âm thanh lạnh lùng nói, “Không cần ngươi lắm chuyện, nên đối phó nam nhân như nào, còn không tới lượt ngươi phải dạy ta.”
“Mong là thế!” Đinh Hương cười lạnh nhếch môi, chỉ ném xuống ba chữ, cũng không hề chọc nàng, một vừa hai phải, Đinh Hương rõ ràng biết một vừa hai phải rất quan trọng ở thời điểm này.
Cố Tĩnh Phong rốt cuộc vẫn là tới thăm Hải Đường, sau khi mặt trời lặn, hắn mang theo canh gà ở phòng bếp, tự mình bón cho Hải Đường ăn. Non nửa chén, Hải Đường cũng không hề nói chuyện, tỉ mỉ nhìn đánh giá nam nhân, từ trên xuống dưới, như là muốn đem hắn nhìn cho thấy, nhưng đôi mắt phàm nhân kia, nơi nào có thể nhìn thấu thâm tâm.
“Tướng quân? Phu nhân nàng hận ta tận xương, muốn giết ta.”
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn, ngày đó, Khinh Vũ chỉ là bị thu hút bởi lực chú ý của Song Hỉ, mới trở lên như thế, nàng đừng có hiểu lầm nàng ấy!”
Sau khi uống xong canh gà trong tay Cố Tĩnh Phong, tuy Hải Đường không cam lòng, nhẹ giọng khàn khàn nói, lại kéo tay hắn lại, tràn đầy ủy khuất mà nói.
Cố Tĩnh Phong chỉ cười một tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, ôn nhu vì Thẩm Khinh Vũ giải thích, nhưng lời nói vừa xong, Hải Đường nghe thấy lại cảm thấy chói tai.
“Tướng quân, nếu một ngày, phu nhân nàng không cho người ngăn cản người, người thật sự sẽ vì Hải Đường, khiến Song Hỉ một mạng đổi một mạng sao?”
“Sẽ!”
Đáp án là dùng không cần nghĩ ngợi nhiều, người nam nhân này, đã từng vì Thẩm Khinh Vũ chịu một kiếm, trên xương bả vai kia vết thương đến nay chưa khỏi hẳn, Hải Đường nếu như ở trong tay Song Hỉ, nghe hắn nói, một mạng đổi một mạng, cũng không thể cảm động, hiện tại nàng vẫn là muốn nghe câu trả lời này từ hắn, trong lòng tràn đầy vui sướng.
“Tướng quân, người tuyệt đối không được phụ tiểu nữ.” Hải Đường vui mừng, mắt rưng rưng lệ, nhào vào trong lòng ngực Cố Tĩnh Phong, qua một đêm, Cố Tĩnh Phong ở lại bồi nàng, chưa có rời đi.
Mà buổi trưa Cố Tĩnh Phong đùa nghịch Thẩm Khinh Vũ khiến nàng ngủ đến tận ngày hôm sau khi mặt trời lên cao, mới từ trong miệng Liễu ma ma, biết Cố Tĩnh Phong cùng chính mình lăn lộn, lại đi trắc viện trấn an, tự nhiên cảm khái hắn cũng không dễ dàng gì.
Liễu ma ma thấy nàng không để bụng, uất hận trong lòng dồn xuống dậm chân, chỉ nói yêu tinh trắc viện kia có thủ đoạn, giữ nam nhân ở lại bồi nàng cả một đêm, nếu như về sau thân thể khỏi bệnh, có phải hay không còn muốn leo lên nóc nhà lật ngói.
Liễu ma ma chán nản, rốt cuộc cũng là một bà lão, lại là do mẫu thân nàng đưa tới giúp đỡ chính mình, nên Thẩm Khinh Vũ cũng chỉ là ôn nhu trấn an bà, khiến bà không nóng vội, tương lai còn dài, không cần lo lắng, nhưng Liễu ma ma nào có chịu nghe nàng, chỉ muốn Thẩm Khinh Vũ cường mạnh lên, chèn ép vị trong trắc viện kia mới được.
Trong suốt nửa tháng, Hải Đường nỗ lực bồi bổ chính mình, cuối cùng đem dung mạo trước kia dưỡng trở lại, vòng eo mảnh khảnh cùng thần trí thon thả đều khôi phục, dốc lòng trang điểm, muôn vàn phong tình đến động lòng người.
Mà nửa tháng này, Cố Tĩnh Phong ra cửa từ sớm, buổi trưa mà về đều sẽ ghé đến trắc viện, có khi sẽ ở nơi này lưu lại dùng cơm trưa xong mới về chính viện, thi thoảng nàng sẽ khẩn cầu, khiến hắn lưu lại trắc viện, nhưng cũng chỉ là túc trực bên nàng mà thôi, trung đi quy lại vẫn là không chạm vào nàng, chẳng sợ nàng thoát hết y phục chỉ còn lại áo yếm, hắn lại còn giống như không phản ứng, chỉ là nàng thấy thân mình ra khiêu khích còn hắn thì cự tuyệt.
Chỉ điểm này, làm Hải Đường thập phần không cam lòng!