Edit: Mộc Miên
Beta: Hy
“Lão bà, dám tranh với ta!”
“Ta đã kêu ngươi hạ thuốc nhưng sao lại không thấy động tĩnh gì?”
Sau khi đuổi Đông Xuân và San Hô ra ngoài, Hải Đường cắn răng nổi giận rồi lạnh lùng nói với Song Hỉ.
“Loại thuốc của ngươi ngoại trừ bỏ vào điểm tâm thì còn có thể bỏ vào chỗ nào chứ, nàng ta thường ngày cũng chẳng ăn mấy thứ kia, mấy ngày gần đây cũng ăn ở trong cung, chẳng lẽ ta phải trực tiếp bóp miệng nàng ta ra để nhét vào? Chuyện đã không thành, ngươi lại ở đây nghiến răng nghiến lợi cho ai xem?”
Hải Đường vỗ bàn trừng mắt với Song Hỉ, Song Hỉ không thèm quan tâm đến bộ dạng hất hàm sai khiến kia, nàng chỉ ở một bên nói như vậy.
“Đầu ngươi toàn óc heo hay sao vậy, sao không thêm vào son môi hoặc phấn, bỏ vào đồ ăn không được thì thôi, nhưng mấy thứ kia ả ta đều phải dùng mỗi ngày, thật là ngu dốt, ngươi làm thế nào để sống đến bây giờ vậy?”
“Ta tồn tại dựa vào bản lĩnh thật sự của ta, một nhát kiếm cũng có thể giết người, không giống như ngươi, ngoại trừ tách hai chân ra hầu hạ nam nhân thì còn làm được gì sao? Ghê tởm!”
“Ngươi……”
Hải Đường nghe Song Hỉ nói như vậy liền giận dữ không nói nên lời, Hải Đường duỗi tay muốn đánh Song Hỉ, lần này Song Hỉ dùng tốc độ nhanh nhất để đỡ lấy tay nàng ta, sau đó nhanh chóng bắt chéo hai tay của Hải Đường ra sau lưng rồi ấn xuống mặt bàn khiến nàng ta không động đậy được.
“Tiện nhân, ngươi muốn tạo phản sao?”
“Còn dám vênh mặt hất hàm sai khiến ta, nếu còn khua chân múa tay thì ta sẽ trực tiếp giết chết ngươi, ngươi tính toán thuốc độc gì chứ, ỷ vào vài phần nhan sắc rồi dám sai khiến ta sao? Ta với ngươi ai đáng khinh hơn? Chính mình không có bản lĩnh câu dẫn nam nhân lại còn đổ lỗi cho ai? Tức giận đổ lên đầu ta sao, một tên mật thám được cắt cử đi động tình với nam nhân, thật đúng là đồ không có năng lực!”
Hải Đường chịu đau nghe Song Hỉ xả giận trách mắng, không biết làm sao mới có thể thoát khỏi thế bị động này. Lúc nãy bị Thẩm Khinh Vũ làm cho tức giận, trở về lại ăn một quả đắng họng từ Song Hỉ, nàng ghi hận ở trong lòng, nếu bây giờ nàng có thể động đậy được thì nàng sẽ phát tiết hết lên người Song Hỉ.
“Ngươi tốt nhất là nên trung thực cho ta!”
Sau một lúc không nhúc nhích, Song Hỉ buông Hải Đường ra, nói một lời cảnh cáo rồi rời khỏi trắc viện.
Hải Đường vuốt ve cánh tay bị đỏ lên, tức giận không nói nên lời, trong lòng chỉ có một ý niệm đó là diệt trừ Song Hỉ, nếu như để một người không nghe lời như vậy ở bên cạnh thì đó chính là tai họa!
Mặt trời chói chang nhô lên cao, những con ve trên cây đã kêu ầm ỉ, Thẩm Khinh Vũ dùng xong cơm trưa liền mệt mỏi đi về giường nằm nghỉ, Tố Tâm ngồi ở dưới sạp giường để quạt cho nàng, hiện giờ nàng cực kỳ sợ nóng, một chút nóng cũng khiến nàng ăn không ngon.
Cố Tĩnh Phong đã chuyển hết tất cả mọi thứ đến nơi này, hắn ngồi ở án thư sát cửa sổ lật xem những phong thư, hoặc là viết sổ, múa bút thành văn. Thỉnh thoảng mệt mỏi thì hắn ngẩng đầu xoay xoay cổ, rồi sẽ chuyển hướng sang một bên mỉm cười nhìn Thẩm Khinh Vũ đang nhắm mắt ngủ say.
Sau khi mọi thứ đã được xử lý xong, Cố Tĩnh Phong duỗi chân duỗi tay thư giãn gân cốt, sau khi xử lý xong đống công việc đã tồn đọng nhiều ngày, hắn cũng cảm giác có chút mệt mỏi.
Vừa vặn nhìn Thẩm Khinh Vũ đang ngủ, hắn liền cho Tố Tâm lui ra, xê dịch thân mình nằm bên cạnh Thẩm Khinh Vũ, tay đặt trên vòng eo của nàng, vuốt ve chiếc bụng đang nhô ra, một lúc sau cũng nặng nề ngủ cùng Thẩm Khinh Vũ.
Thẩm Khinh Vũ nửa tỉnh nửa mơ cảm thấy sau lưng có chút nhiệt lạ thường, cảm giác không quen khiến nàng cảm thấy như bị trói chặt, nàng khó khăn nghiêng thân mình lại thì đập vào mắt đó là khuôn mặt lạnh lùng có chút tục tằng của Cố Tĩnh Phong, dọa nàng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Đã lâu lắm rồi nàng mới gần gũi với Cố Tĩnh Phong như vậy, tuy lúc ở hành vu viện hai người ở cùng phòng nhưng cũng không chung giường, ký ức của thân chủ này cũng chỉ là sau khi tắt đèn có chút chuyện đen tối thôi, còn loại rung động này thì rất mờ nhạt.
Thẩm Khinh Vũ phát hiện nam nhân này có lông mi rất dài và cong vút, gương mặt góc cạnh rõ ràng, quanh năm suốt tháng dãi nắng dầm mưa tạo thành màu da đồng như hiện giờ, một nam nhân có một kiểu nam tính rất khác. Thẩm Khinh Vũ nhìn cẩn thận, chỉ cảm thấy nam nhân trước mặt này thật sự rất đẹp, khuôn mặt nàng không tự chủ cũng dần đỏ lên.
Đang nhìn say mê thì nam nhân đang nhắm mắt như đã ngủ kia khẽ nhếch khóe miệng lên, ở một bên không tự giác cười nói:
“Đẹp không? Nàng có mê mẩn không?”
“Ta chỉ là hơi tò mò, khoác chiếc áo của một tên cặn bã, rốt cuộc là làm thế nào có thể che giấu đi những hơi thở thối tha chua ngoa kia vậy, ngươi toàn tự mình đa tình, trên đời này thiếu gì người đẹp hơn ngươi, tính tình tốt hơn ngươi.”