Mồng tám tháng Giêng, hoàng đạo đại cát.
Thiên Nguyện, Thành Nhật, Ngũ Phú Nhật, thích hợp để khai trương!
Thông báo Nam Nhứ Lâu khai trương dán đầy khắp kinh thành, vả lại nếu vào điếm dùng cơm ngay ngày khai trương sẽ được uống miễn phí rượu nước ở đó!
Mà càng câu khách hơn chính là việc Thẩm Khinh Vũ sai Vệ Lương bày đủ thứ rượu ngon trước cửa Nam Nhứ Lâu, có Tân Phong Tửu, Trúc Diệp Thanh, Lam Vĩ Tửu, La Phù Xuân, Bồ Đào Xuân, Phương Xuân Tửu, Xuân Tửu, Hoa Điêu, có cái gì quý bày ra hết. Hễ là người đi ngang qua, muốn uống thì không phân nghèo hèn, đều có thể lấy uống.
Mùi rượu tinh khiết thơm nức mũi tràn ngập cả con phố dài. Người muốn uống rượu ở Nam Nhứ Lâu đã xếp thành một hàng dài trước cửa, thoáng cái đã thành một chủ đề lớn trong kinh, Nam Nhứ Lâu từ ngày tự tu trang đã trở thành đề tài trong kinh thành vẫn luôn tạo cơn sốt, cố tình giấu diếm kích thích người ngoài. Đến sau khi Hoàng Đế tự tay viết tấm biển, cũng đã khiến già trẻ trong kinh thành tích tụ rất nhiều tâm tư. Mồng tám khai trương, đều có người tò mò, sớm đã có ý định đến xem kết quả.
Nhưng Nam Nhứ Lâu không phải nơi mà người thường nói vào là vào được, muốn đi vào phải đưa tiền cọc rồi phải hẹn trước để sắp xếp lấy số. Các nơi đều có giá khác nhau, đại đường có giá cọc của đại đường, nhã gian có giá cọc của nhã gian, mà muốn một tiểu viện phía trong thì giá cọc lại càng khác, so với Ngũ Phương Trai ở đối diện, giá cả chỉ có hơn chứ không kém.
Nếu hôm mồng tám muốn đi vào trong tửu lâu thì trong tay phải có thiệp mời mới có thể vào, bằng không thì, một chân cũng đừng hòng bước vào! Yêu cầu như vậy, lại làm cho người trong kinh thanh cảm thấy hiếm lạ. Vì vậy vào ngày thiệp mời kia được bán đi, bị tranh mua đến hết sạch, một tấm cũng khó kiếm!
"Cái này là gì?"
Nhìn thiệp mời màu đỏ thiếp vàng phía trên bàn, Tô Hành một thân trường bào đen thẫm ngồi trên bảo tọa* làm bằng gỗ từ đàn khắc Vân Long Văn, không nhịn được nhíu mày mà nói.
(*): Ngai vàng, ghế cho vua ngồi.
"Là tiểu điếm khai trương, kính xin biểu huynh quang lâm*, cho chút mặt mũi, giúp muội nhật tiến đấu kim**!"
(*) Đến chơi/đến thăm, dùng với vẻ cung kính.
(**) Mỗi ngày có một khối vàng ròng vào nhà, tương đương “tiền vô như nước”.
Thẩm Khinh Vũ nhướng mày, giọng tràn đầy nịnh nọt, cười đùa nói với Đế Vương. Nếu vào ngày khai trương mà Hoàng Đế đích thân tới, như vậy không cần tuyên truyền bằng tiền rồi, còn cần đi đâu mà tìm nữa. Mấy kẻ giàu có thích vung tiền khoe khoang trưng diện một khi biết đây là nơi Hoàng Đế từng tới, họ sẽ vội vàng hận không thể cầm tiền đập Nam Nhứ Lâu của nàng, nàng muốn hiệu quả này.
"Nha đầu nhà muội, sao không cho ta mấy ý kiến tốt đẹp, mà suốt ngày trong đầu toàn mấy cái loại tâm tư như thế? Muội xem ta là kì trân dị bảo trong vườn bách thú, nhớ thì liền đem ra ngoài tản bộ một chút, có phải hay không?"
Nhìn thấy Thẩm Khinh Vũ đang nhìn với với bộ dạng hai mắt sáng trưng, Tô Hành liền biết rõ trong lòng nàng có loại suy nghĩ gì, nhịn không được mà mím môi, đưa tay gõ vào trán Thẩm Khinh Vũ đang ghé nửa người lên bàn.
"Biểu huynh đừng nói thế, dù sao ngân lượng muội kiếm được cũng phải nộp vào thuế, nói cho cùng chẳng phải đang thúc đẩy việc phát triển kinh tế của huynh sao? Chúng ta là người một nhà, cũng có đạo lý nước phù sa không chảy ruộng ngoài, huynh cũng hiểu mà? Dù sao triều đình cũng phong ấn rồi, lão nhân gia huynh vừa nhàn rỗi không có việc, coi như là ra ngoài tản bộ giải sầu đi. Huynh thấy thế nào?"
Thẩm Khinh Vũ vẫn không lung lay mà nói loạn đùa giỡn một hồi để khiến Tô Hành phải lên đường vào mồng tám, quăng ra từng cái đạo lý một, cứ như phong phú vô cùng. Tô Hành thấy bộ dạng vô lại đó của nàng, không nhịn được lắc đầu:
"Mồm lanh mép lẻo của muội cũng bắt kịp cả miệng của ba cô sáu bà ngoài chợ rồi. Cảm giác như khi triều đình phong ấn, Hoàng Đế ta liền giống như người ăn không ngồi rồi, cả ngày hưởng lạc à? Không nói chuyện ngoài nữa, việc A Tĩnh sắp trở về, chắc muội cũng đã biết rồi?"
"Biết, Đại Tướng quân đánh thắng trận, dũng mãnh phi thường vô địch, một đường khải hoàn đại thắng bộ lạc Đại Mạc, không ai không biết. Khi trở về không phải thăng quan tiến chức thì cũng là thăng quan phát tài, chắc cũng bận bịu lắm."
Mượn lời nói của Thẩm Khinh Vũ, Tô hành cố ý đem chuyển đề tài sang Cố Tĩnh Phong, muốn thăm dò một chút về suy nghĩ của Thẩm Khinh Vũ bây giờ đối với Cố Tĩnh Phong, mà Thẩm Khinh Vũ lại bình thản không lay động mà trả lời Tô Hành, chỉ làm bộ dạng xa lạ, giống như phản ứng của dân chúng khi đề cập đến vị anh hùng nào đó lúc uống trà sau khi dùng bữa.
"Muội không muốn nói gì khác nữa à?"
Tô Hành không thôi, tiếp tục hỏi.
"Biểu huynh còn muốn nghe muội nói gì nữa? Lẽ nào là chửi bới thóa mạ? Muội cũng không phải con giun trong bụng huynh, con người cũng không cần phải tổn thương lẫn nhau, được không?"
Gà giảng vịt, làm mấy trò hề này Thẩm Khinh Vũ chính là đứng đầu, nàng biết rõ Tô Hành rốt cuộc muốn hỏi gì, không chỉ có Tô Hành, bên cạnh nàng cũng có rất nhiều người, sau khi biết tin Cố Tĩnh Phong sắp sửa khải hoàn hồi triều, tất cả đều ít nhiều muốn biết thái độ nàng như thế nào.
Cũng gần nửa năm rồi, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn như trước có chấp niệm, chấp niệm này quá sâu quá khó buông, vì thế hoàn toàn không muốn nhớ tới Cố Tĩnh Phong. Vừa nghĩ sẽ nhớ lại hài tử kia, không phải là nàng quá mức sĩ diện, mà là cẩn thận để không bị tổn thương nặng nề lần nữa, thì trốn tránh là lựa chọn và con đường duy nhất của nàng. Không một người nào muốn thừa nhận bức thư phóng thê kia của Cố Tĩnh Phong, nhưng chỉ cần nàng thừa nhận là được, thư phóng thê cứ mãi ở trong lòng nàng là được.
"Biểu huynh, thiệp mời muội đã tự mình đưa đến, lão nhân gia huynh dành thời gian đi. Muội đây đã tìm được vị trí tốt nhất cho huynh, chỉ đợi huynh quang lâm thôi!"
Tô Hành lại muốn nói, nhưng Thẩm Khinh Vũ đã dùng tốc độ nhanh nhất chen ngang hắn mà nói, sau đó vội vàng hành lễ rồi ra khỏi điện Thái Hòa, mà Tô Hành trên bảo tọa nhìn thiệp mời thiếp vàng kia, nhíu mày lại.
Còn có một người cũng đang nhíu mày là Quý Bắc Thần mang theo con gái đến ăn bánh ngọt ở Ngũ Phương Trai, chưởng quầy cũng có một tấm thiệp giống như của Thẩm Khinh Vũ đưa cho Tô Hành. Quý Bắc Thần cầm trong tay hơi lật qua lật lại xem một hồi, sau đó ném lên bàn mà mở miệng nói:
"Ngươi bỏ ra năm trăm lượng bạc, đi tới chỗ đối diện rồi cầm một tờ thiệp mời về đây, vậy để làm gì? Chí khí kẻ khác lớn mạnh tiêu diệt uy phong của mình, nếu không phải là do Hoàng Đế tự tay viết biển hiệu thì ngươi có sốt sắng đến thế không?"
"Đông gia*, lời này không nên nói như thế. Ngài còn nhớ rõ phần thức ăn thừa mà lần trước ta vứt bỏ giúp ngài, thủ nghệ của vị cô nương kia rất cao minh. Ta lo rằng người mở điểm ở đối diện, chính là vị cô nương đã từng thể hiện trù nghệ ở chỗ này. Nếu như thế thì chính là đụng phải cọng rơm cứng, rất khó đối phó đó."
(*) Chủ quán.
Quán đối diện lai lịch bất minh, hắn nghe ngóng hồi lâu, cũng chỉ biết lão bản của tiệm này là Phu nhân Tướng quân oai vũ nổi danh nhất kinh thành, phu nhân kia có bộ dạng gì, hắn căn bản chưa từng thấy qua. Hôm nay mọi người toàn thành đều tò mò về Nam Nhứ Lâu này, coi như là giải đáp nghi vấn, giải thích nghi hoặc, dùng năm trăm lượng bạc mua một điều an tâm. Hắn cũng muốn đi nhìn một lần xem chỗ đó rốt cuộc là thế nào.
"Ta đã thuê xong hai gian phòng tốt nhất rồi. Đến lúc đó đông gia cùng ta đi coi trộm một chút, nếm thử xem đồ ăn bên nàng ta như thế nào. Sau đó ở trong lòng đo đếm để ứng phó, mà ta còn nhìn thấy Nam Phủ tự mình đưa đào kép tới chỗ đối diện đó. Lúc đó gia có thể tới đó xem tiêu khiển, có thể mang theo tiểu thư đến đó đến xem kịch, rồi nghe nhạc hóng náo nhiệt cũng tốt mà."
Chưởng quầy chưa từ bỏ ý định, ôm quyền mở miệng nói với Quý Bắc Thần.
Dưới tay Quý Bắc Thần có rất nhiều sản nghiệp, mất đi một cái Ngũ Phương Trai đối với hắn cũng không ảnh hưởng gì, nhưng chưởng quầy lại không thể tiếp nhận. Từ lúc Ngũ Phương Trai khai trương đến nay, hắn ta cũng vất vả khổ cực, cần cù lo liệu bao lâu nay, sao có thể dễ dàng để người ta thay thế vị trí quán ăn đệ nhất của hắn ta trong kinh được chứ.
Quý Bắc Thần cũng không vứt bỏ luôn mặt mũi của chưởng quầy, mà một bên Quý Niệm Thanh đang nhàm chán rảnh rỗi cũng hướng mặt ra đường lớn qua cửa sổ mở ra để thông khí, vị trí này đối diện với Nam Nhứ Lâu, nhìn thấy rõ mọi thứ trên đường. Lúc này Quý Niệm Thanh nhàm chán, tay cũng đã duỗi dài ra, chĩa thẳng vào nơi có bóng người giằng co, cao giọng hô lớn:
"Phụ thân, mẫu thân... Mẫu thân ở đằng kia..."
Hai bên đường đá xanh rộng thênh thang, hai cỗ xe ngựa đi ngược hướng nhau. Xe ngựa vốn chẳng liên quan gì với nhau, chẳng biết sao cái người phu xe kia lại dùng lực vào động tác tay một chút, thoáng cái liền tông phải chiếc xe ngựa đang dừng kia, ba chiếc thất mã xa* làm bằng gỗ sưa điêu khắc hoa tử đàn trực tiếp chặn đường Thẩm Khinh Vũ, giống như cố ý, ép chặn cỗ xe ngựa vốn dĩ phải dừng trước Nam Nhứ Lâu của Thẩm Khinh Vũ. Người từ trên xe đi xuống là Vân Ý Sơ mặc áo váy đối vạt làm bằng vải thêu hoa đỏ thẫm với tơ vàng trăm bướm xuyên hoa, lệ khí đầy mình, nhíu mày lạnh nhạt, không phải là loại lương thiện.
(*) Xe một ngựa.
"Ban ngày không nhìn đường, đúng là chủ nhân không có mắt, nên ngay cả súc sinh ngươi mang theo cũng mù nốt. Đường rộng lớn như thế, xe ngựa của ngươi cũng có thể đụng vào ta! Thẩm Khinh Vũ, ngươi rốt cuộc có ý gì?!"
"Đúng là ngậm máu phun người! Trên đời này ngươi đứng thứ hai, người bên ngoài không ai dám đứng thứ nhất đâu! Cũng không biết súc sinh trong nhà ngươi có phải chỉ có hốc mắt chứ không có tròng đen hay không mà sao lại sốt sắng lái xe ngựa nhanh như thế làm gì? Đi bắt gian hay sao? Thật đúng là đáng thương, quanh năm suốt tháng không có ngày nghỉ ngơi, khổ cho Tấn vương phi ngươi rồi!"
"Đúng rồi, ta đâu có thanh nhàn như ngươi, không có trượng phu mà hài tử cũng chết, đầu óc phát điên đi mở tửu lâu, chỉ sợ mình làm dáng không có ai nhìn, định treo đầu dê bán thịt chó mà không thành!"
Từ trên xe ngựa bước xuống, Vân Ý Sơ liền tức giận chửi chó mắng mèo một trận với Thẩm Khinh Vũ. Thẩm Khinh Vũ biết rõ trình độ của nàng ta, chỉ nhàn nhã đáp trả, khiến Vân Ý Sơ bực dọc một hồi. Thẩm Khinh Vũ vừa dứt lời, nàng ta liền giẫm lên đau đớn của Thẩm Khinh Vũ, mà cố ý nói móc.
Lời cay nghiệt vừa nói xong liền khiến vẻ mặt Liễu ma ma bên người Thẩm Khinh Vũ tái đi, lúc đầu muốn tiến lên lại bị Thẩm Khinh Vũ đẩy về sau đầu. Thẩm Khinh Vũ nhếch môi lạnh lùng cười, không sợ hãi nhắm thẳng Vân Ý Sơ bên cạnh mà cãi lại.
"Ta ở ngoài mua bán, ta bán gì ngươi quản chi? Không còn trượng phu, hài tử đã chết, nói chung vẫn là từng có. Còn so với ngươi, người có trượng phu mà trượng phu cũng không thèm nhìn, hài tử thì sinh không ra, kiên cường đến không chết nổi. Cái miệng này của ngươi không phải dùng ăn cơm mà ngược lại cứ như suốt ngày uống nước hố xí, há miệng liền có thể khiến người ngửi phải cách xa đến mười dặm. Chả trách mấy năm qua, nam nhân của ngươi đều muốn ra ngoài tiêu dao, còn cưới nhiều kiều thiếp ở nhà như vậy, cũng không đủ cho hắn vui đùa nên vẫn ra ngoài đi tìm vui vẻ, tất cả cũng bởi vì một mình ngươi, làm thối cả nguyên cái phủ.”
Hai nữ nhân tràn đầy quý phái đứng giữa con đường phồn hoa nhất trong kinh thành, giống như loại đồ xéo xắt chửi đổng mà ngươi tới ta đi, không một chút nhượng bộ nào. Xung quanh đã có nhiều người sớm đã xúm lại xem náo nhiệt, ở một bên chỉ trỏ, Thẩm Khinh Vũ chẳng hề để ý, mà Vân Ý Sơ lại không mặt dày nổi, không muốn bị mất mặt trên đường lớn như thế.
Quý Bắc Thần dẫn Quý Niệm Thanh xuống từ Ngũ Phương Trai nhà mình. Đám người đã tản đi, ngay lúc Vân Ý Sơ lên xe ngựa, chỉ hung hăng nói với Thẩm Khinh Vũ:
"Ngươi chờ đó cho ta!"
Thẩm Khinh Vũ cười cười:
"Ta xin đợi!"
Lúc này, Quý Niệm Thanh đã rời khỏi vòng tay ôm của Quý Bắc Thần, thoáng cái chạy về trước muốn ôm lấy chân Thẩm Khinh Vũ. Ngay lúc Quý Bắc Thần thò tay muốn ngăn cản thì Thẩm Khinh Vũ đã di chuyển cơ thể. Không một chút chênh lệch, bàn tay phải hoàn hảo của Quý Bắc Thần vừa vặn đụng trước ngực Thẩm Khinh Vũ...
"A…!!!"
Kêu to một tiếng, Quý Bắc Thần đúng hai lần, lại cùng một chỗ, bị cùng một nữ nhân, đánh gãy hết hai tay!