Edit: Miên
Beta: Hy
Chuyện của Tịch Tuyết cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến Thẩm phủ, trước đó vì Cố Tĩnh Phong thuận buồm xuôi gió đánh thắng trận, cho nên vào đêm 30 ở trong cung đã thả 500 đài pháo hoa để ăn mừng.
Bầu trời đen như mực bỗng chốc rực sáng bởi pháo hoa, những ngọn pháo tỏa ra như những cánh hoa, đẹp không sao tả xiết.
Mãi đến đêm khuya, khói pháo hoa ở trong thành cũng chưa tan, Thẩm Manh Thư năm tuổi ngồi trên đùi Thẩm Khinh Vũ vui vẻ vỗ tay nhìn những cột khói pháo hoa đang tỏa ra:
“Cô cô, người mau xem kìa, khói pháo hoa cũng đẹp thật, woa……”
Thẩm Manh Thư rất thích cô cô xinh đẹp của nàng, luôn vây bám mỗi khi thấy Thẩm Khinh Vũ. Hôm nay là đêm 30 tết, mọi người quây quần bên nhau cùng Thái phu nhân đón giao thừa. Xem pháo hoa xong, Thẩm Khinh Vũ cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, Tống thị vốn muốn bế đứa trẻ cho nàng nhưng Thẩm Khinh Vũ chỉ lắc lắc đầu, bảo Tố Ca lấy một tấm thảm nhỏ tới để nàng ngồi bế đứa nhỏ.
Vừa ăn trái cây vừa nói chuyện, Thẩm Kính Hiên không nhịn được hỏi Thẩm Khinh Vũ:
“Bà chủ giàu có của nhà ta, Nam Nhứ Lâu treo biển lâu như vậy mà tại sao không thấy khai trương vậy?”
“Trò hay còn ở phía trước, không cần gấp gáp, muội muốn tìm một thời điểm tốt để khai trương, sao vậy, huynh muốn biếu quà sao, không cần phải sốt ruột, cũng sắp rồi đấy.”
Thẩm Khinh Vũ đem Manh Thư giao cho ma ma ở sau lưng, nhỏ giọng nhướng mày cười nói.
“Bà chủ à, muội bây giờ như một tên hành khất rỗng túi, sáng sớm hôm nay lại đến thỉnh an lão thái thái để xin tiền, muội nói xem, lớn như vậy rồi còn không biết xấu hổ, lại còn hỏi ca ca của mình muốn biếu quà không, muội bị đồng tiền làm mờ mắt rồi, suốt ngày chỉ nghĩ đến tiền thôi!”
Thái phu nhân nghe được hai huynh muội ở một bên nhẹ giọng nói chuyện, từ khi danh tiếng của Thẩm Khinh Vũ đi lên, trên mặt mọi người đều là ý cười, cũng đầy lời sủng nịnh, Tống thị cười nói:
“Năm nào chẳng như vậy, sáng sớm liền đến hỏi ta tiền mừng tuổi, dốc hết sức để bội thu, nay đã là bà chủ của một đại tửu lâu, vậy mà ở trong nhà lại cố gắng làm chuột chũi…”
Một đám người đồng thời tấn công Thẩm Khinh Vũ, nàng chống đỡ không kịp, liên tục cầu xin khoan dung. Bên trong Giáng Tuyết Trai vang lên những tiếng cười đùa vui vẻ, mãi đến giờ sửu một khắc, mọi người mới trở về phòng của mình, một năm mới coi như đã bắt đầu.
Ngày mùng một, ngoại trừ tiến cung thỉnh an thì Thẩm phu nhân còn muốn mang theo người đến chùa Bạch Mã dâng hương cầu nguyện. Thẩm Khinh Vũ từ Giáng Tuyết Trai trở về không bao lâu liền bị Liễu ma ma kéo đi rửa mặt chải đầu trang điểm.
Một chiếc váy dài với các bông hoa được thêu trùng điệp, bên hông thắt một dây ngũ sắc, khoác áo choàng màu hổ bạch điểm thêm vài nhũ hoa màu đỏ, cây trâm búi tóc bằng vàng đính thêm một vài viên bảo thạch, dáng người đẹp đẽ quý phái, lay động lòng người.
Sau khi tiến cung bái kiến a di, nàng lại đi theo mẫu thân đến chùa Bạch Mã. Đây là ngôi chùa mà nguyên chủ thường lui tới nhất, khi đó Cố Tĩnh Phong ở bên ngoài chinh chiến đóng giữ biên quan, mùng một và ngày rằm mỗi tháng nàng đều đến đó để cầu nguyện. Trong đại điện thậm chí còn có một trường minh đăng(*) để nàng cầu nguyện cho hắn bình an trôi chảy, hoà thuận vui vẻ an khang.
(*) Trường minh đăng: ngọn đèn không bao giờ tắt, ý chỉ ngọn đèn có thể xua tan bóng tối, cầu bình an vô sự.
Cũng đã gần nửa năm nàng chưa đặt chân đến chùa Bạch Mã, không biết trường minh đăng trong đại điện vẫn còn hay không.
Ngày mùng một nên trong chùa Bạch Mã ồn ào đầy tiếng người, các bá tánh đều tới đây dâng hương để cầu một năm mưa thuận gió hòa, cuộc sống bình an. Xe ngựa dừng lại dưới chân núi, Thẩm Khinh Vũ được Tố Tâm và Tố Ca đỡ xuống xe, hai bên bậc thang toàn là người bán hàng rong, phía trên là những người bán son bột nước, các loại thanh hương, cùng với những đồ chơi của trẻ con, mặt người, mặt nạ, đủ loại kiểu dáng, trông vô cùng thú vị.
Một đám gia đinh hộ vệ theo Thẩm phu nhân cùng Thẩm Khinh Vũ đi về hướng Đại Hùng Bảo Điện. Trong viện khói nhẹ lượn lờ, phía Đông Nam có hai lò đốt, các bá tánh đem giấy vàng bạc đốt trong đó, vừa đốt vừa thầm khấn cầu bề trên.
Thẩm Khinh Vũ theo Thẩm phu nhân đi một vòng đến Đại Hùng Bảo Điện. Bên trong điện thờ tượng Thích Ca Mâu Ni Phật Tổ bằng vàng, vô cùng thanh tịnh, khiến người ta có cảm giác những phiền não trong lòng đều tan biến, lòng đầy an yên.
Thẩm Khinh Vũ chậm rãi quỳ xuống tấm đệm trước mặt, hai mắt khép hờ, ba quỳ chín lạy, thành tâm cầu nguyện hài tử của nàng sớm về cõi cực lạc.
“Đã lâu không gặp tướng quân phu nhân, tướng quân phu nhân mạnh khỏe!” Thẩm Khinh Vũ được Tố Tâm đỡ dậy, đem cây hương trong tay cắm vào lư hương phía sau tượng Phật, sau đó nhìn vị sư thầy đang chắp tay trước ngực từ tốn nói chuyện với nàng.
“Sư thầy mạnh khỏe!” Thẩm Khinh Vũ hơi hơi mỉm cười thi lễ.
“Phu nhân mang khuôn mặt u sầu, giống bị tâm ma quấy rầy, không biết có thể cho phép bần tăng nói ra một vài ý kiến được không?”
Sư thầy vừa thấy Thẩm Khinh Vũ thì liền nói như vậy.