Edit: Anh
Beta: Hy
Sau thời gian một nén nhang, trong tay gia đinh mang tới một xấp ngân phiếu, đưa tất cả vào cho Thẩm Khinh Vũ. Nàng nhìn qua một cái, sau đó ho nhẹ một tiếng:
“Vương gia, đã đắc tội. Không tiễn!”
Bị giữ lâu như thế Tấn Vương gia chỉ có thể dùng mũi hừ khí một tiếng, phất tay áo tức giận rời khỏi Thiên Hương phường!
“Nha đầu! Cả ngày không gây chuyện trong lòng liền không thoải mái. Cũng may Tấn Vương gia này là một tên vô dụng. Bằng không, làm sao có thể dễ dàng như vậy. Nếu không có Vương An mang theo người ra tay, con chắc chắn sẽ bị hắn ta làm cho bị thương.”
Vừa thấy Tấn Vương gia rời đi, Thẩm phu nhân duỗi tay dùng ngón trỏ chỉ nhẹ lên trán Thẩm Khinh Vũ, hướng nàng giận dữ nói. Thẩm Khinh Vũ kéo tay mẫu thân đang ở trên người nàng xuống, làm nũng:
“Mẫu thân, lần sau sẽ không như vậy nữa, người nhìn một cô nương như hoa như ngọc thế kia, bị Tấn Vương gia bắt đi, cả đời có thể bị hủy hoại.”
“Nhưng con chỉ có thể bảo hộ nhân gia nhất thời, không thể bảo hộ nhân gia cả đời được. Con cho rằng hiện giờ khiến Tấn Vương kia trở về là xong rồi, vậy còn từ nay về sau thì sao. Con như vầy không phải giúp cô nương đó giải quyết phiền toái, mà hiện giờ còn tạo thêm phiền toái cho nàng ta. Tấn Vương gia kia tức giận, hôm nay bắt không được cô nương này, nhưng còn ngày mai. Nếu hắn làm trầm trọng thêm, cô nương này sẽ như thế nào? Hơn nữa nàng ta lại còn là cô nương ở thanh lâu. Tính cả khi nàng ta có là thanh quan đi chăng nữa, nhưng bị người khác chạm vào cũng không thể nói rõ ràng. Con đó nha!"
Thẩm phu nhân không có hành động theo cảm tính như Thẩm Khinh Vũ. Đem nguyên nhân và hậu quả nói cho nàng hiểu. Khiến cho nàng không vì đắc ý mà làm những điều ngớ ngẩn nữa. Thẩm Khinh Vũ suy nghĩ, đúng thật cái này có lý, lại nghĩ tới Tấn Vương kia từng nói, là hắn ta và tú bà là một bọn cùng thông đồng tính kế vị cô nương này. Hôm nay cứu được một lúc, trở về lại cũng như đưa vào miệng hổ, lập tức đánh nhịp nói:
“Vừa lúc, trong tay con có tiền, con đem nàng ta chuộc ra không phải đã được rồi sao!”
Nói xong, liền hấp tấp tính toán cách mang cô nương kia ra ngoài. Lại thấy Vương An mang theo người, nghĩ người đông thế mạnh, chỉ Vương An đi theo nàng. Cả bọn hướng tới Hồng Tụ Các kia mà đi…
“Ai, nha đầu này… Thật là…”
Thẩm phu nhân còn không chưa kịp nói chuyện, Thẩm Khinh Vũ cũng đã bước đi, không quay đầu lại. Thẩm phu nhân chỉ đành ở sau, không nhịn được lắc đầu một cái.
Thẩm Khinh Vũ ngồi ở trên xe ngựa nghe Tần Liên Dạ nói đại khái chân tướng về nàng ta. Phụ tử Tần Liên Dạ đã từng ở kinh thành làm dân thương mua bán, mẫu thân mất sớm, cha con hai người vẫn luôn hòa thuận vui vẻ. Năm trước phụ thân ra ngoài nhập hàng gặp sơn tặc, cướp bạc, bị trọng thương, việc làm ăn đi xuống, thân mình cũng suy sụp. Bán cửa hàng xong phụ tử hai người ở tại nhà người thân. Nhưng cuộc sống ngày càng khổ cực, sau đó nhà người thân cũng trụ không được mà đi xuống. Cùng đường Tần Liên Dạ chỉ có thể vào Hồng Tụ Các, treo biển hành nghề làm thanh quan.
Nàng lớn lên mỹ mạo, có đam mê luyện múa. Tần Lão Hán đã gửi nàng đến sư phụ dạy múa từ khi còn nhỏ. Chờ một ngày nàng trở thành châu báu, đưa nàng vào trong cung, một bước lên trời.
Sau khi treo biển hành nghề ở Hồng Tụ Các, Tần Liên Dạ thập phần cố gắng với tú bà. Chỉ dựa vào khuôn mặt đơn giản này đã đủ khiến cho nam nhân phía dưới trả giá nghìn vàng chỉ để mua một đêm. Và tất nhiên trong đó cũng có Tấn Vương gia.
Nhưng Tần Liên Dạ là một nha đầu kiên cường, nói bán nghệ không bán thân, liền quyết định chủ ý, không để cho người khác chạm vào. Tú bà muốn nàng chỉ cần phụng dưỡng Tấn Vương gia, nhưng nàng liều chết không nhận, thiếu chút nữa rạch mặt mình, mới khiến tú bà dừng tay, và quyết định thực hiện điệu hổ ly sơn.
“Ta không biết cô nương thân phận là gì, nhưng nhìn cô nương cùng với phu nhân người đầy khí phái, liền khiến Tấn Vương gia kia cũng muốn né tránh ba phần. Nghĩ đến chắc cũng không đơn giản, ta cầu cô nương hãy giữ ta lại, ở bên cạnh cô nương để vẩy nước quét nhà. Hãy giữ một tánh mạng này của ta. Đừng để Tấn Vương gia kia đến tổn hại ta.”
Nước mắt tràn ra khóe mắt, Tần Liên Dạ đối với Thẩm Khinh Vũ buồn bã khẩn cầu.
Lúc đó, xe ngựa đã vững vàng ngừng ở ngoài Hồng Tụ Các, xe ngựa cao lớn cùng một đám tùy tùng khiến người bên trong vội không ngừng ra nghênh đón. Vừa nhìn đã thấy một cô nương thịnh khí lăng nhân* đi cùng một đám người, mang Tần Liên Dạ trở về. Chỉ thấy là không tốt, vội hô tú bà bên trong ra ngoài.
*thịnh khí lăng nhân: chỉ nét mặt giận dữ khiến ai nhìn thấy cũng khiếp vía.
Tú bà kia vừa thấy Tần Liên Dạ này trở về, cũng sửng sốt. Nhìn Thẩm Khinh Vũ từ trên xuống dưới đánh giá:
“Vị cô nương này, ban ngày ban mặt ngài đến Hồng Tụ Các này của ta để làm gì?”
“Có tiền, mua tú bà ngươi cũng có thể. Ngươi hỏi ta làm cái gì? Ngươi quản được sao!”
Thẩm Khinh Vũ giơ chỗ ngân phiếu mới lấy được từ Tấn Vương gia, đánh vào lên trên mặt tú bà, không chút khách khí nói.
Tú bà vừa thấy kia ngân phiếu, mắt nhìn thẳng, không tự kìm hãm được cười nói:
“Vâng vâng vâng, cô nương nói đi, ta nơi này nghe đây.”
“Ta muốn chuộc người, ngươi nói cái giá đi!”
Thẩm Khinh Vũ lười cùng bà ta lá mặt lá trái*, đi thẳng vào vấn đề, chỉ vào người Tần Liên Dạ nói.
*lá mặt lá trái: chỉ lòng dạ đổi thay tráo trở của con người.
Thẩm Khinh Vũ ban ngày ban mặt vào Hồng Tụ Các này đã khiến người tìm hoan, mua vui bên trong tò mò một trận. Hiện giờ lại muốn chuộc người, lần này, chính là khiến mọi người không ngăn được đều đem tầm mắt tập trung ở trên người nàng.
Tú bà vừa nghe Thẩm Khinh Vũ muốn chuộc Tần Liên Dạ, không khỏi cười. Mỹ nhân như Tần Liên Dạ rất khó gặp. Hiện tại nàng ta còn được trả giá không dưới nghìn vàng. Vị cô nương này vừa nhìn biết là tài đại khí thô(*), liền tưởng sẽ hung hăng đánh bà một phát. Lại không nghĩ tâm tư mới vừa chuyển động một chút, Vương An trực tiếp đâm một cây chủy thủ* lên phía trên cái bàn gỗ tử đàn.
(*Tài đại khí thô(财大气粗): 1. Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm) | 2. phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh thường người khác)
*chủy thủ: dao găm
“Đừng nên làm trái ý phu nhân nhà bọn ta, ta chính là nói cho ngươi biết, có bao nhiêu bạc, liền bấy nhiêu bạc, một phần cũng đều sẽ không thiếu ngươi. Bằng không, huynh đệ chúng ta tùy tiện tìm cái cớ, liền có thể làm người của quan phủ mỗi ngày tới nơi này của ngươi gây phiền. Làm loạn khiến ngươi không được an bình. Tấn Vương gia đó cũng không dám đắc tội đến phu nhân nhà bọn ta, tú bà như ngươi cảm thấy có thể đắc tội sao. Ngươi mau quyết định đi, bằng không, ngươi sẽ sống đẹp lắm đấy!”