Edit: Hy
Cố Tĩnh Phong vừa mở miệng, thiếu chút nữa khiến Thẩm Khinh Vũ bị doạ nhảy dựng, trong nháy mắt mở mắt ra, Cố Tĩnh Phong chỉ thấy một bộ mặt kính hoảng kia, không kìm được liền nhoẻn miệng cười, bộ dạng rất là sung sướng.
Thẩm Khinh Vũ chỉ cảm thấy như là đang bị trêu đùa, chu miệng, gương mặt đầy thẹn thùng, không khách khí cãi lại.
Thẩm Khinh Vũ vừa nói xong, Cố Tĩnh Phong liền cao giọng, cười lớn: "Là sao? Nàng căn bản là không muốn vì ta mà tranh dành tình cảm, cho nên mới cho người đưa toàn bộ đồ vật tới nơi này, ta vừa rồi nhìn thấy, mặt nàng đều đỏ lên, nàng nói một chút, có phải mấy tháng này, nàng đang rất nhớ ta? Lúc trước, nàng đều nguyện ý nói cho ta, như thế nào, hiện tại liền ngược lại, trở thành một cô nương náo loạn như thế!"
Cố Tĩnh Phong phát hiện, từ sau lần đem Hải Đường về, chính mình cùng vị kiều thê này luôn có điểm bất đồng, tính tình náo loạn, nhưng bộ dạng lại không tỏ ra như thế, e lệ ngượng ngùng hơn so với ngày trước. Lúc trước, nàng với hắn ríu rít nói chuyện với nhau, lại có chút giống cô nương khuê các, điều không nên nói, nàng cũng không bao giờ nói. Hiện giờ, như là được thoả mãn tính cách, nên nói hay không nên nói đều nói hết luôn ra.
Thực sự làm người ta phải dở khóc dở cười, bộ dáng mang thai, đôi tay chống nạnh, ở bên kia sai bảo người, càng làm cho người ta cảm thấy nàng đã vui chơi, nhịn không được mà muốn bẹo nàng một cái.
Nhưng không, vừa mới chính mình có suy nghĩ như thế, vị tiểu kiều thê kia từ trong lỗ mũi hừ ra tiếng lạnh giọng nói, "Ngươi thật là cho chính mình giống ngọc, giống vàng, nhìn lại ngươi xem? Mặt ngươi quá dài, ta là đang cố ý giúp đỡ ngươi để cho cô nương kia xem, để ngươi làm làm ảnh hùng cứu mỹ nhân, làm nàng ta đối với ngươi càng thêm khăng khít, ngươi đừng nghĩ nhiều, ai muốn cùng ngươi ở một phòng, cũng không vì ngươi mà để tâm trong lòng! Nực cười!"
"Ồ, ở cùng một phòng với ra là vì lo lắng cho ta, xác thật có chút không tin được, chi bằng, chúng ta làm một chút gì đi?"
"Cầm thú! Ngươi quả nhiên là thấy sắc hoá sói, ta như vậy ngươi cũng không buông tha, thật không biết xấu hổ!"
Cố Tĩnh Phong trêu đùa Thẩm Khinh Vũ tới phát nghiện, cố ý nói những lời đen tối cho nàng nghe, vừa nói khỏi miệng, nữ nhân kia hận không thể tránh xa hắn ba thước, vừa định lui ra, bị hắn kéo chặt lại, liền mắng hắn rõ to.
Cố Tĩnh Phong dù cười hay tức giận, khuôn mặt cũng không nổi lên nếp gấp, cố ý dựa vào nàng, đem nàng bức vào góc giường, dựa lưng vào cạnh giường, không có đường thối lui, lại giống như côn đồ vô lại, đùa giỡn Thẩm Khinh Vũ, "Rõ ràng là chính nàng mời gọi ta, nếu ta là cầm thú, nàng lại đang mang hài tử của cầm thú, chẳng lẽ nàng lại là mẫu thú?"
"Ta nhổ! Ngươi ra ngoài cho ta, đi tìm tiểu yêu tinh ở trắc viện đi, không được nằm trên giường của ta ăn nói bậy bạ, dạy hư hài tử của ta!"
Thẩm Khinh Vũ nói dăm ba câu khiến Cố Tĩnh Phong nghẹn họng, không nói nên lời, buồn bực nhưng không thể cắn lưỡi, rơi vào đường cùng, chỉ biết chính mình không nên tranh luận việc của Hải Đường. Nếu như lại đem tính cách của cá nhân vào nói, rõ ràng chính là thêm uất hận. Như thế nào, hiện tại bản thân với lũ hổ báo cướp sắc thực giống nhau, biết vậy chẳng làm!
"Ruộng tốt mà không có nông phụ nỗ lực cày cấy cùng hạt giống tốt, thì cũng không ra được hoa màu, đều nói uống nước không quên người đào giếng, nàng như thế nào lại nghĩ tới vong ân phụ nghĩa, giờ bụng to, chỉ nói hài tử là của nàng, lại quên ta vất vả cày cấy như nông dân, nàng như vậy là không tốt!"
"Ngươi!!!"
Lần đầu tiên, nam nhân này lại đem kiến thức ra đùa giỡn với nàng, người như thế nhưng có thể đem một đống lời thô tục ra nói. Nói như vậy, đúng là nói có sách, mách có chứng, nàng bội phục, bội phục rất nhiều. Mặt càng ngày càng hồng, tràn đến cả bên tai, nàng chán nản nhướng mày, lại nói không ra lời phản bác hắn, cũng không nghĩ hắn lại cùng nàng nói lý, bất quá, dù sao chính nàng cũng nói không phải.
Thẩm Khinh Vũ xoay người, không có ý định đáp lại Cố Tĩnh Phong, dù sao là nàng không đúng, dứt khoát im miệng, muốn trở thành người câm, chỉ là thân mình còn chưa kịp xoay qua, cả người đã bị Cố Tĩnh Phong kéo vào lồng ngực, gắt gạo ôm nàng, nàng giãy gịua cũng không được.
Sau khi, nồng cháy hôn Thẩm Khinh Vũ, nàng chỉ nghe thấy bên tai, thì thào một câu, "Ta rất nhớ nàng, Khinh Vũ…"
Nàng còn chưa kịp phản ứng lại, lửa nóng môi lưỡi liền dây dưa, cuốn hút. Nàng mở to đôi mắt phượng, kinh ngạc đến ngây người, thiếu chút nữa quên phải hô hấp như nào. Gương mặt nàng đỏ ửng, hô hấp khó khăn.
Thẩm Khinh Vũ nhẹ tay chống ở trên lồng ngực Cố Tĩnh Phong. Thời điểm, nàng thiếu chút nữa nghẹn chết, Cố Tĩnh Phong buông nàng ra, để nàng từ từ thở.
"Ngốc quá, nàng như thế nào lại quên phải thở!?"
Nếu không phải bận tâm Thẩm Khinh Vũ đang mang thai, nói không chừng, Cố Tĩnh Phong sẽ không khống chế được mà trực tiếp đè nàng xuống, nhìn trong lòng ngực, bộ dáng ngây ngốc của tiểu kiều thê, Cố Tĩnh Phong buồn cười, nàng liền nói,
"Ngươi cho rằng, mọi người đều giống với ngươi, dường như giống mấy đạo tặc hay hái hoa, cái gì cũng làm!?"
"Vậy nàng có nghĩ, cùng ta thử một lần!"