Edit: Zan
Beta: Kan Kudo
Một tiếng khóc yếu đuối mĩ miều vang lên khiến cho người nhìn không khỏi cảm thấy đáng thương, nhưng khi Thẩm Khinh Vũ nhìn vào cảnh tượng cảm động này lại cảm thấy cực kỳ chướng mắt, chỉ liếc ngang mà chẳng thèm nhìn tới bọn họ. Mà Hải Đường kia trốn ở trong lòng Cố Tĩnh Phong khóc đầy thê lương, người nhìn không thương cũng không được.
Thẩm Khinh Vũ nhìn không được nữa, lúc nàng đang định cất bước rời đi thì Liễu ma ma ở bên cạnh lại giữ chặt tay nàng lại rồi ho “khụ” một tiếng.
“Miệng người đáng sợ, Hải Đường cô nương không danh không phận ở trong phủ tướng quân này thì ít nhất cũng phải biết chú ý giữ đúng chừng mực một chút chứ, đang giữa thanh thiên bạch nhật mà lại núp trong lòng một đại nam nhân khóc lớn như thế thì còn có quy củ gì nữa.”
Liễu ma ma mặt không biểu cảm mà hừ lạnh một tiếng, khiến cho Hải Đường buộc phải rời khỏi vòng tay ôm ấp của Cố Tĩnh Phong một cách vô cùng uất ức. Sau đó Cố Tĩnh Phong cũng chỉ đưa tay ra sau lưng nàng ta vỗ nhẹ mấy cái như an ủi.
Vương An đỡ lấy Cố Tĩnh Phong đi ở bên cạnh Thẩm Khinh Vũ, hai người cùng nhau đi về phía trước, phòng chính viện đã sửa lại xong xuôi. Hôm qua, Trung thúc đã đem tất cả đồ đạc của Thẩm Khinh Vũ mang sang sắp xếp chỉnh tề ở trong phòng chính viện, sau khi hai người trở về, Trung thúc đã lập tức dẫn bọn họ đến chính viện, còn Hải Đường thì chỉ đi theo ở sau, mãi cho đến khi đến chính viện thì chưa kịp bước chân vào đã bị Liễu ma ma ngăn lại ở ngoài.
Ở phía bên trong, Thẩm Khinh Vũ và Cố Tĩnh Phong đã bước vào, hai hàng hoa treo trước của rủ xuống, Liễu ma ma vươn tay ra ngăn Hải Đường lại, sắc mặt bà cực kỳ lạnh lùng, chỉ nhàn nhạt nói với nàng ta.
“Mời cô nương về cho, tướng quân và phu nhân đi đường vất vả, cũng cần phải nghỉ ngơi.”
Chỉ một câu nói ngắn gọn mà Liễu ma ma đã muốn đuổi Hải Đường đi. Giọng nói của Liễu ma ma vừa phát ra, Thẩm Khinh Vũ ở bên trong cũng vừa bước vào nên tất nhiên nghe thấy được, nàng dừng bước chân lại.
“Không phải tướng quân vẫn luôn ngủ ở thư phòng sao? Ta ở chỗ này chờ chút nữa tướng quân an bài cho phu nhân thỏa đáng xong thì sẽ đi cùng tướng quân.”
Dù sao Hải Đường cũng không phải dễ đuổi, nàng ta nhẹ nhàng hành lễ với Liễu ma ma ở đối diện rồi đáp lại rành mạch.
Liễu ma ma chỉ còn biết thầm cảm thán ở trong lòng rằng chưa từng thấy qua người nào da mặt dày không có tí liêm sỉ nào như này, chỉ tiếp tục nghiêm mặt, đợi Hải Đường nói xong một lúc rồi mới lạnh lùng mở miệng chế giễu.
“Da mặt của cô nương cũng thật dày, vì sao phu nhân và tướng quân lại chia phòng chẳng lẽ ngươi thật sự không biết chút gì sao? Nãy nói ngươi không danh không phận thì cũng không phải, ngươi đúng là rất nổi danh, cùng lắm cũng chỉ là một di nương mà thôi, cho ngươi mặt mũi lớn thì cũng chỉ là quý thiếp. Phận làm thiếp, phu nhân mà đang đứng thì ngươi phải quỳ, phu nhân ngồi thì ngươi phải đứng. Ngươi chỉ là một nô tỳ hầu hạ bên cạnh phu nhân và tướng quân thôi, cho dù hài tử trong bụng được sinh ra thì cũng chỉ có thể nhận phu nhân chúng ta làm mẫu thân, gọi ngươi là di nương mà thôi. Làm gì đến lượt ngươi lẳng lơ hiến sủng ở trước cửa phòng chính viện như này, đúng là không có liêm sỉ!
Bây giờ tướng quân và phu nhân đã cầm sắt hòa hài*, cô nương chỉ cần an phận sống ở bên trắc viện mà trải qua những ngày tháng an nhàn là được rồi, tại sao nhất định phải tìm khổ mà đến đây xem náo nhiệt, khiến cho người ta sinh ghét! Tố Tâm ta, tiễn Hải Đường cô nương trở về!”
(*): Có nguồn gốc từ “Kinh thi”, ngụ ý là vợ chồng vui vẻ, hòa hợp.
Một trận sỉ nhục không hề kiêng nể chút nào khiến cho Hải Đường trong nháy mắt trở nên vô cùng ngượng ngùng, hai bên má vì ngượng mà đỏ hồng lên giống như bị người ta đánh, nóng bỏng đau rát.
Mấy tên gia đinh canh cửa ở chính viện đều dùng thần sắc buồn cười nhìn Hải Đường, nghe xong lời này thì ngay lập tức vang lên một tràng cười lớn. Hai bàn tay Hải Đường nắm thành quyền chỉ dám hung hăng siết chặt, ánh mắt cũng thay đổi giống như muốn ăn tươi nuốt sống Liễu ma ma vào trong bụng vậy.
Tố Tâm đã đứng trước mặt Hải Đường từ lâu, thẳng người trực sẵn ở ngoài cửa, nhẹ nhàng nói với Hải Đường:
“Hải Đường cô nương, mời đi!”
Hải Đường nhìn vẻ mặt của mọi người nhìn mình như thứ tiểu nhân ích kỉ, trong lòng vừa căm ghét lại vừa không cam tâm, khó khăn lắm nàng ta mới đợi được Cố Tĩnh Phong bình yên vô sự trở về, vậy mà còn chưa kịp nói được một câu đã bị người ta đuổi đi, lấy nhiều khinh ít, cho một bát “bế môn canh”, thật không chịu nổi!
(*): Được lấy từ trong” Vân Tiên tạp kí”, một đại danh từ được dùng với ý nghĩa cự tuyệt.
“Ầm” một tiếng, ngay tại lúc mọi người cho rằng Hải Đường sẽ thuận theo Tố Tâm mà rời khỏi đây thì nàng ta lại quyết đoán quỳ xuống trước cửa, cũng không hề nói cái gì mà chỉ yên lặng quỳ như thế.
Đây cũng là lần đầu tiên Liễu ma ma gặp người không biết phải trái như thế, không phân biệt được lẽ phải là gì, cực kì cố chấp, giống như đang đánh vào bông vậy, vốn không có lấy một tí tác dụng.
“Ngươi….”
Đến lúc này Liễu ma ma chỉ còn biết mấp máy môi, tức đến không nói được lời nào…
“Đuổi ra ngoài đi!”
Trong lòng Thẩm Khinh Vũ chất đầy những lời còn chưa được nói, thế nên vừa đi đã quay lại sau lưng Liễu ma ma, cất cao giọng ra lệnh cho gia đinh ở đối diện.
“Hải Đường, nếu ngươi còn muốn có một chỗ ở phủ tướng quân này thì tốt nhất ngươi hãy biết thân biết phận cho ta, ít xuất hiện trước mặt ta, chọc ta tức giận, nếu ngươi muốn cướp nam nhân, có bản lĩnh thì bước vào chỗ này đi, trực tiếp kéo lấy tay nam nhân kia mà đi, trên người hắn có võ, nếu hắn đồng ý theo ngươi thì tất nhiên sẽ đi theo ngươi, còn nếu không đồng ý thì do ngươi có quỳ rách đầu gối cũng sẽ không có tác dụng, ngươi làm bộ dạng này là đang muốn gì đây?
Ngươi thật sự cho rằng Thẩm Khinh Vũ ta dễ bắt nạt, ngươi muốn chơi đùa thế nào cũng được sao? Từ trước khi ngươi bước vào đây thì hậu viện phủ tướng quân này đã do ta làm chủ, bây giờ ngươi còn chưa là cái cóc khô gì mà cũng dám bày trò ở trước mặt ta. Ngươi có tin ta trực tiếp đánh chết ngươi rồi lôi ra ngoài cho chó ăn hay không!”