Edit: Re
Beta: Hy
Sau khi Thẩm phu nhân thao thao bất tuyệt một phen liền bảo hai nha đầu đỡ mình rời khỏi phủ Tướng quân, ra ngoài viện, Liễu ma ma từ nhỏ đã hầu hạ Thẩm phu nhân nhìn ba huynh muội lớn lên được giữ lại, đi bên cạnh còn có Tố Tâm.
Tố Tâm vốn cũng giống như Tố Ca, đều là nha đầu hồi môn của Thẩm Khinh Vũ, trước kia mẫu thân Tố Tâm lâm bệnh nặng, Thẩm Khinh Vũ liền cho Tố Tâm về nhà chiếu cố mẫu thân, hiện giờ Tố Ca thấy Tố Tâm đương nhiên cũng rất nhớ.
Thẩm Khinh Vũ bảo các nàng đi xuống hết, nàng muốn yên lặng một mình, cũng cần tiếp thu chuyện này một chút. Xem ra không có hy vọng hòa li (1) về nhà mẹ đẻ rồi, cách duy nhất chính là làm Cố Tĩnh Phong hưu thê, nhưng hắn cứ cố tình đeo bám mãi, không cho mình rời đi, thật sự làm người vô cùng tức giận!
(1) Hoà li: ly hôn
“Mẫu thân, chỉ bằng gã Cố Tĩnh Phong kia mà cũng dám động thủ đánh Khinh Vũ, không biết sau này còn thế nào nữa, sao người còn để muội ấy ở lại đó, sao không mang muội ấy về.”
Trong xe ngựa, Thẩm Kính Hiên tức giận vẫn không kiềm được mà hỏi mẫu thân mình, mà giọng vừa dứt, Thẩm phu nhân liền tàn nhẫn trừng mắt nhìn hắn một cái, “Tiểu muội con hồ đồ, chẳng lẽ con cũng hồ đồ theo sao, uổng công con làm học sĩ ở Hàn Lâm Viện, đầu óc con sao biến thành keo dán rồi."
"Trong bụng tiểu muội con còn hài tử cơ mà? Con lại lỗ mãng mang nó về nhà, người qua đường sẽ nói thế nào, đó chính là cháu đích tôn của Cố gia, con mang tiểu muội con về Thẩm phủ rồi, nếu con yêu tinh kia thổi hai ba câu gió bên gối, một khi Cố Tĩnh Phong không nhận muội muội con về, con còn hy vọng muội muội con sinh con ở Thẩm phủ sao? Hồ đồ!"
"Một khi nhận tiểu muội con về nhà, đồng nghĩa với việc cho tiểu nha đầu kia một cơ hội, làm ả ta an toàn phát triển ở phủ Tướng quân rồi, con có hiểu không vậy. Ta để Liễu ma ma ở lại, sau này đương nhiên sẽ không làm bất cứ kẻ nào khi dễ muội muội con nữa. Con yên tâm, nương nói câu khó nghe, nhưng một kẻ đao nhuốm máu như Cố Tĩnh Phong, một khi xảy ra chuyện, cái gia nghiệp to như vậy cuối cùng sẽ về tay ai, con đón tiểu muội con về không phải cứu nó, mà là đang hại nó.”
Sau khi Thẩm Kính Hiên bị mẫu thân mình răn dạy một trận đến mặt trắng bệch liền im lặng, lại không nhịn được mà thở dài một tiếng, cực kì không cam lòng, chỉ cảm thấy một quyền mình đánh Cố Tĩnh Phong thật sự quá nhẹ.
Không ai hiểu con bằng mẹ, Thẩm phu nhân chỉ duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Thẩm Kính Hiên, “Mẫu thân biết con đau lòng tiểu muội, nhưng con phải biết rằng, cuộc sống của nữ nhân gia trong hậu viện vốn chính là như vậy, cũng giống như con và phụ thân con xử sự trong triều đình vậy, không thể liều lĩnh, nam nhân có thiên hạ của nam nhân, nữ nhân cũng thế.
Từ nay về sau con đừng xen vào chuyện của tiểu muội con nữa, tức phụ con hiện giờ khó khăn lắm mới có hài tử, mấy ngày này con dành nhiều thời gian bồi nó chút đi, ta thấy nó mang thai phản ứng mạnh lắm, cũng coi như khổ nó, tâm tâm niệm niệm chờ mong lâu như vậy, lần này cần phải chăm sóc nó thật tốt, đừng lặp lại như tức phụ trước của con, một mạng hai mệnh, rất đáng lo, hại con đến tuổi ba mươi lăm này mới có con nối dòng, chỉ ngóng trông sinh đứa con trai mới tốt.
Ba đứa hài tử các con, không đứa nào làm người ta bớt lo, Lam Tĩnh tuy nói là Hoàng hậu trong cung nhưng cung nữ trong đó làm gì có ai dễ đối phó, vốn muốn nói cũng may tiểu muội con có thể bớt lo, lại không nghĩ tới chuyện lùm xùm này xảy ra ngay, thật là……”
Thẩm Kính Hiên nghe mẫu thân nói vậy cũng chỉ mím môi, con đi ngàn dặm mẫu lo lắng, đây là người làm mẫu thân, dù là chuyện gì cũng luôn suy nghĩ cho con mình.
Đến đêm khuya, Thẩm Khinh Vũ vẫn nằm nghiêng trên giường, trong lòng buồn bực, đặc biệt là nghe những lời ấy của mẫu thân, chuyện một thi hai mệnh ấy hình như quá mức tạo nghiệt, nhưng rõ ràng chuyện đó ở thời đại như thế này lại rất bình thường. Dù nàng làm thế nào cũng không thể hòa li hoặc làm hắn hưu thê, suy nghĩ muốn bỏ đi không thể hoàn thành được.
“Ai……” Nằm trên giường, Thẩm Khinh Vũ lại một lần thở ngắn than dài, Tố Ca bưng bữa tối tới, nàng qua loa dùng một chén, bây giờ chẳng có tâm tư gì.
Màn đêm đen kịt như màu mực sẫm hắt lên vải lụa. Ban đêm yên tĩnh, chủ viện đã tắt đèn từ lâu, trong phủ Tướng quân lúc này chỉ còn lại hai nơi còn sáng đèn là thư phòng của Cố Tĩnh Phong và trắc viện của Hải Đường.
Thương tích trên đầu Hải Đường chưa lành, còn quấn băng gạc, còn có thể lờ mờ nhìn thấy màu máu hồng bên trong. Đông Xuân nhổ răng cho Thẩm Khinh Vũ, giờ đang thúc nàng về phòng nghỉ ngơi bên hành lang gần viện. Còn Vương An bên cạnh Cố Tĩnh Phong hôm nay đích thân đến chỗ người môi giới mua hai nha đầu mới tới hầu hạ nàng, ngay cả nữ đầu bếp trong phòng bếp cũng được bổ sung đầy đủ, chỉ cần đợi thêm nhiều ngày nữa thông ống khói trong chủ viện xong là có thể ở đây sống một mình, tính ra thì Cố Tĩnh Phong xác thật có dụng tâm với nàng.