Edit: Anh
Beta: Hy
Nói không đau lòng chính là giả. Làm cha mẹ ai lại không mong con mình bình an, suôn sẻ. Nhưng chuyện cũng đã xảy ra. Việc nên làm bây giờ chính là ứng phó với nó.
Cái này cũng phải tự trách bản thân mình. Từ nhỏ đã nuông chiều đứa con gái nhỏ kia đến tận trời. Nàng chưa từng phải làm qua một chút công việc trong phủ viện. Lúc này mới biết nuông chiều nàng khiến nàng sinh tính ngang ngược, thêm việc lại không quy củ. Đối với việc này lại hành xử không đúng mực.
Tới thư phòng, Thẩm phu nhân được mời ngồi lên chiếc ghế gỗ chạm khắc bằng gỗ tử đàn. Thẩm phu nhân ngồi yên vị trên ghế, sau lưng là hai người đứng hai bên. Bên cạnh là một nữ nhi đang đứng.
Sau khi cung kính đem chén trà tốt được làm bằng sứ men xanh của Bích Loa Xuân cho Thẩm phu nhân, Cố Tĩnh Phong quỳ trên mặt đất hành lễ với Thẩm phu nhân. Sau đó đem tất cả chân tướng về Hải Đường nói cho Thẩm phu nhân.
Lúc đó có ý định dụ địch thâm nhập vào, không may lại bị khuất phục. Vì muốn cứu họ nên Hải Đường đã hi sinh trong sạch của bản thân. Và còn có con. Cho nên, nạp thiếp là chuyện bắt buộc.
Cố Tĩnh Phong mong Thẩm phu nhân có thể khuyên Thẩm Khinh Vũ nên an phận. Đừng nên làm quá lên, chỉ cần yên phận sinh hoạt, hắn chắc chắn sẽ không bạc đãi Thẩm Khinh Vũ. Và tất nhiên cũng sẽ không làm ra cái việc gọi là sủng thiếp diệt thê.
Sau khi nói xong, Cố Tĩnh Phong lại xin lỗi Thẩm Kính Hiên một lần nữa. Nói là vừa mới nãy chỉ do lửa giận khống chế, nên mới tát Thẩm Khinh Vũ một cái. Cũng mong Thẩm Kính Hiên sẽ không vì vậy mà so đo với hắn.
“Tra nam!”
Cố Tĩnh Phong còn chưa nói xong. Thẩm Khinh Vũ đứng sau Thẩm phu nhân khinh miệt phun ra một câu:
“Có lần một thì sẽ có lần hai. Ngươi dám đánh ta lần một. Thì chắc chắn sẽ dám đánh ta lần hai. Ngươi còn mong ta sẽ tha thứ cho ngươi sao!!”
“Ta mặc kệ. Ta muốn hoà li. Hiện tại ta chỉ muốn hoà li.”
Thẩm Khinh Vũ dẫm chân bước lên phía trước. Mang theo cái bụng lớn quỳ gối trước mặt mẫu thân, thập phần kiên quyết nói với mẫu thân rằng Cố Tĩnh Phong đã bỏ rơi nàng.
“Khinh Vũ……”
Cố Tĩnh Phong đưa tay giữ chặt ống tay áo của Thẩm Khinh Vũ. Nàng liền trừng mắt một cái, lạnh lùng kéo tay lại.
Nhìn thấy tiểu phu thê hai người lâm vào tình cảnh như vầy, Thẩm phu nhân cũng chỉ than nhẹ lắc lắc đầu. Sau đó chỉ yêu cầu Cố Tĩnh Phong đứng lên, nói với giọng thanh thanh:
“Hậu quả của việc này ta đã biết. Một hồi ta sẽ mang Khinh Vũ trở về để khuyên bảo thật tốt. Chuyện ngươi nói muốn nạp thiếp. Ta không thể làm chủ. Nơi này là phủ tướng quân của ngươi. Tay của ta không dài đến mức quản được việc nạp thiếp của ngươi. Nếu muốn nạp thiếp, ngươi nên cùng Khinh Vũ thương lượng với nhau.”
“Đa tạ nhạc mẫu đại nhân.”
Cố Tĩnh Phong chỉ gật đầu, đứng dậy.
Thẩm Khinh Vũ không phục ý nghĩ như vậy liền ở lại làm ầm ĩ. Như một người nói gì làm đó, Thẩm phu nhân liền đem nàng đến chính viện. Thẩm Kính Hiên làm theo lời Thẩm phu nhân, ở ngoài chờ đợi. Mẫu thân hai người ngồi ở giữa chính viện. Ngồi đối diện nàng, Thẩm phu nhân nhìn cái bụng cao ngất của Thẩm Khinh Vũ.
Bộ dáng hận sắt không thành thép nhưng rồi lại không đành lòng trách cứ. Đưa tay chỉ vào trán nàng, nhẹ nói:
“Con nha…… Con bao nhiêu tuổi rồi? Sao tính tình còn như trẻ con vậy? Con nói xem mẫu thân của con còn sống. Nhưng con lại cư xử vô pháp vô thiên như vậy. Thật không khác gì một đứa trẻ mồ côi. Những việc con làm bên trong hậu viện bị truyền ra ngoài. Dẫn đến việc người của con bị cướp mất. Người bên ngoài ai cũng đều nói con chỉ là một cái gối thêu hoa. Đẹp chứ không xài được.
Một cô gái như nàng ta. Không quyền không thế, thì có thể làm được cái gì. Con cũng chỉ có thể tức giận, bức bối chờ đến ngày sinh nở. Tìm một ma ma đỡ đẻ, ở trong bụng nàng ta động tay động chân một chút. Cho nàng ta nhìn mặt đứa trẻ lần cuối, rồi sau đó cho cả mẫu lẫn hài nhi đều chết thì không phải xong rồi sao.”
Lời nói của Thẩm phu nhân nhẹ nhàng. Nhưng khiến cho Khinh Vũ vừa ngơ ngẩn, vừa bị dọa đến choáng váng
“Mẫu thân……”
Thẩm Khinh Vũ không biết trả lời câu nói của mẫu thân như thế nào, chỉ biết lúng ta lúng túng nhìn mẫu thân của mình.
Thẩm phu nhân mím môi, than nhẹ một tiếng:
“Rốt cuộc cũng là do ta không tốt. Đã chiều hư con. Ở hậu viện nội thành, đây còn chẳng phải là quy tắc ngầm hay sao, gặp được những nữ tử nhà cao cửa rộng có chỗ chống lưng mới khó đối phó. Con cứ hành xử như đứa trẻ không được dạy dỗ. Con còn dùng cả tâm tư để suy nghĩ đến những thứ như phóng hỏa thiêu phòng. Con thật đúng là hồ đồ.”
“Mẫu thân lần này đưa Liễu ma ma tới nơi này ở với con. Con nên nghe lời Liễu ma ma nói. Liễu ma ma sẽ hướng dẫn con nên làm như thế nào. Nhưng con đừng có cư xử hồ đồ nữa. Không nên gây sự với nữ nhân kia. Con phải biết rằng, đứa con trong bụng con chính là đứa con đầu tiên của tướng công con. Bất kể là nam hay nữ, cũng đều để nhấn mạnh thân phận của con. Mà thân phận của con thì lại rất quý giá. Không biết nha đầu kia đã mê hoặc Cố Tĩnh Phong như thế nào. Nhưng thân phận của con chính thê. Nha đầu đó dù có muốn cũng không thể vượt qua, chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận thân phận như vậy trong căn nhà. Trong tương lai, nha đầu đó cũng chỉ xứng để hầu hạ con như một nô tì. Con ngầm hành hạ nàng ta. Nếu nàng ta dám nói lung tung lung tung, con cũng có thể xử trí bằng gia pháp. Đã hiểu chưa?”
Thẩm phu nhân nói một tràng đạo lý. Hiển nhiên khiến cho Thẩm Khinh Vũ sợ hãi.
Thẩm phu nhân có nói. Bà của hơn hai mươi năm đầu thật sự rất sạch sẽ. Chưa biết qua cái gì cho đến khi vào bên trong phủ viện và hiểu được một chút chuyện. Bây giờ, đột nhiên vừa nghe Thẩm phu nhân nói như vậy, nàng thật sự không thể tưởng tượng nổi. Vị mẫu thân nhã nhặn, lịch sự này còn có thể có nhiều thủ đoạn như vậy.
Thấy Thẩm Khinh Vũ vẫn còn ngây ngốc, Thẩm phu nhân lại một lần nữa chán nản thở dài:
“Nếu tính tình mẫu thân giống con như vậy, sớm đã không có những việc xảy ra với con của bây giờ. Thật sự là một chút nội tâm đều không có. Bây giờ, con có thể đi theo Liễu ma ma để học tập. Học cách như thế nào để làm một đương gia chủ mẫu. Cũng không nên để tâm trí như vậy nữa.”