– Lâm tổng, anh nói làm sao đây? Không phải ở chính quyền thành phố anh có người quen sao? Vận dụng quan hệ của bọn họ không được sao?
Viên Giang Phong gấp giọng nói.
Nam nhân trung niên được Viên Giang Phong gọi là Lâm tổng, tên là Lâm Manh, đừng thấy tên hắn có vẻ lưu manh, nhưng con người hắn hoàn toàn không có gì lưu manh. Hắn có thể mở được quán rượu Lam Tước, cũng chính là dựa vào tay mắt linh hoạt. Dù sao muốn kiếm sống ở thành phố Thịnh Kinh, nếu sau lưng anh không có chỗ dựa, thật sự đừng nghĩ đến chuyện kiếm ăn ở đây.
Chỉ có điều Lâm Manh hiện tại nghe thấy lời nói của Viên Giang Phong, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ.
Nếu như không phải nhìn thấy Viên Giang Phong là một tiểu cổ đông của quán rượu Lam Tước, không phải nhìn thấy mỗi lần hắn tới đây cũng giới thiệu người tới, Lâm Manh tuyệt đối sẽ không quản chuyện này. Tại vì hiện tại chẳng những là công đầu tư văn hóa Sáng Thế, mà ngay cả quán rượu Lam Tước cũng bị niêm phong rồi.
Chuyện này vừa nhìn cũng biết là chuyện gì xảy ra!
Lâm Manh thật sự rất tức giận, lúc ấy đã cho tên quản lý quầy rượu nghỉ việc, thật sự là đồ không biết nhìn tình hình làm việc. Bên trong Lam Tước phát sinh chuyện như vậy, bất kể có phải Viên Giang Phong có lý hay không, các ngươi cũng phải đứng ra. Cho ngươi làm quản lý chịu trách nhiệm chuyện ở quán rượu, chẳng lẽ ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không biết xử lý thế nào sao? Liên lụy Lam Tước gặp phải tai bay vạ gió, Lâm Manh cũng không biết đi nơi nào phân rõ phải trái.
– Lão Viên, chúng ta không phải có giao tình một hai ngày, có một số việc tôi sẽ không giấu diếm anh. Một số quan hệ của tôi ở chính quyền thành phố không dùng được. Anh còn không biết sao? Người trẻ tuổi kia là ai? Đó là chủ nhiệm mới nhậm chức của phòng giám sát tỉnh ủy. Anh nói anh đấy, muốn ai không muốn, lại đi động đến nữ nhân của hắn. Anh thật sự là t*ng trùng lên óc, ngay cả năng lực phản ứng cơ bản nhất cũng không có.
Lâm Manh tức giận hét lên.
– Chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy?
Viên Giang Phong sửng sốt.
Có cần khoa trương như vậy hay không? Có cần điên cuồng như vậy hay không?
Mình lại đụng đến chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy, chuyện này quả thực là hù dọa chết người. Hơn nữa lời nói tiếp theo của Lâm Manh càng làm cho Viên Giang Phong há to mồm, không thể tin được.
– Anh có biết, tại sao Phó thị trưởng Lưu có thể trở thành phó thường vụ không. Nghe nói chính là vị Tô chủ nhiệm này vận hành. Còn Phó tỉnh trưởng Tôn tại sao phải xuống đài, nghe nói cũng có bóng dáng của Tô chủ nhiệm. Anh đấy, thật là lợi hại, dám đắc tội với Tô chủ nhiệm! Còn nữa, đi theo Tô chủ nhiệm còn có thiếu gia của tập đoàn Cự Nhân, ngay cả hắn anh cũng đắc tội! Thật ra tôi cũng không muốn làm anh khủng hoản, nhưng người nam nhân mà anh cho rằng không bắt mắt nhất, chính là công tử của Trịnh bí thư, là đệ nhất công tử của tỉnh Giang Nam chúng ta. Lão Viên à Lão Viên, biết anh háo sắc, nhưng cũng không cần phải làm như vậy chứ! Lần này tôi thật sự bị anh hại thảm rồi!
Lâm Manh bất đắc dĩ lầm bầm.
Viên Giang Phong ngây người như gà gỗ!
Chuyện này là thế nào? Mình thật sự bị dục vọng làm cho váng đầu sao, tại sao có thể thoáng cái đắc tội với nhiều người như vậy? Còn nữa Bùi Phi cũng thật là. Cứ nghĩ cô ta chỉ là một minh tinh sắp hết thời, ai ngờ sau lưng cô ta còn có quan hệ như vậy. Nếu biết cô có quan hệ như vậy, cho dù cho tôi một trăm lá gan, tôi cũng không dám chú ý đến cô!
Lần này thật sự xong đời rồi!
Về phần nói đến Tô Mộc, hiện tại hắn vẫn đang ở trên đường cao tốc thành phố Tân Khuyết, nhìn người vừa gọi tên mình. Ánh mắt cũng không khỏi sáng ngời, không chần chờ, quyết đoán tiêu sái tiến lên, hung hăng nện cho đối phương một cái, ngay sau đó hai người ôm lấy nhau, cười ha ha.
– Phong Ký, là cậu sao. Từ sau khi tốt nghiệp cũng không có tin tức của cậu, không ngờ lại có thể gặp cậu ở chỗ này!
Tô Mộc lớn tiếng nói.
Phong Ký là ai? Đó là một người bạn cùng phòng ký túc xá khi Tô Mộc vừa tới Giang Đại. Sau này Phong Ký bởi vì có một số nguyên nhân tất cả mọi người đều biết rõ, năm thứ ba đại học đã chuyển ra ngoài ở, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tình nghĩa giữa hai người. Bởi vì cho dù Phong Ký ra ngoài, giường của hắn dựa theo quy định của trường học cũng không cho phép không thuê nữa, cho nên hắn chỉ có thể đàng hoàng tiếp tục ở lại. Dưới tình huống thỉnh thoảng mới ngủ lại, mọi người vẫn có thể tụ lại. Dù nói thế nào, Phong Ký cũng không thể dành tất cả thời gian trên người bạn gái nhỏ của hắn.
– Mấy năm rồi, sau khi tốt nghiệp chúng ta cũng chưa từng gặp mặt, mình thật sự rất nhớ cậu.
Phong Ký cười nói.
– Nhớ cái đầu cậu!
Tô Mộc nói.
– Thật, mình thật sự rất nhớ các bạn học trong lớp. Từ khi tốt nghiệp đến hiện tại cũng chưa có người nào tổ chức một buổi họp lớp. Cho dù có, mình nghĩ cũng không có người nào có thể báo cho mình. Thôi không nói nữa. Trưa nay mình mời khách, hai anh em chúng ta uống một bữa. Đúng rồi, tại sao cậu lại đến thành phố Tân Khuyết? Bây giờ cậu làm việc gì? Bây giờ lái xe này sao? Cũng không tệ lắm, ban đầu cậu chính là nhân vật phong vân của Giang Đại chúng ta, bây giờ xem ra cũng không thành phế vật rồi?
Phong Ký cười nói.
Những lời này thật sự khiến cho Tô Mộc không biết nói gì. Tên này vẫn giống như năm đó, chỉ cần mở miệng là nói không dứt.
– Cậu cũng không thể để tôi đứng giữa trời nắng chang chang thế này nói chuyện phiếm với cậu chứ? Hơn nữa tôi còn chưa đi nhà cầu? Cùng đi không, tôi mời khách!
– Được, để cậu mời!
Khi hai người từ trong nhà vệ sinh đi ra, còn không đợi Tô Mộc tiếp tục hàn huyên, một chiếc xe bất chợt lái dừng trước mặt Phong Ký, sau khi cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một cô gái trẻ tuổi, ăn mặc cũng rất thời thượng. Nàng nhìn Phong Ký, trên mặt lộ ra vẻ miệt thị. Nhất là khi nàng nhìn thấy Phong Ký đứng chung một chỗ với Tô Mộc, mà Tô Mộc lại ăn mặc quê mùa như vậy, chân mày càng nhíu chặt.
– Phong Ký, anh làm gì còn không lên xe?
– Em có thái độ gì vậy?
Phong Ký trực tiếp quát lên.
– Em có thái độ gì? Anh nói em có thái độ gì? Trong khi anh nhàn rỗi không có chuyện gì, từng giây từng phút của em cũng làm ra mười mấy vạn đấy. Nếu không phải em nghe anh nói anh không có xe, em cần gì phải qua đón anh? Nhưng bây giờ nhìn xem, anh lại đang mải mê đứng đây nói chuyện phiếm? Các người đã ý hợp tâm đầu như vậy, vậy cứ tiếp tục ở chỗ này nói chuyện đi!
Nữ nhân khinh thường nói.
– Tư Mẫn, em đừng có quá đáng!
Sắc mặt Phong Ký âm trầm
– Em quá đáng? Em làm sao lại quá đáng? Em quá đáng chỗ nào?
Tư Mẫn trừng mắt liếc nhìn Phong Ký.
– Đây là bạn học cũ của anh, em như vậy là có thái độ gì? Nếu em không muốn tới, vậy có thể đi.
Phong Ký tàn nhẫn nói.
– Anh cho rằng em muốn tới đây sao? Đi thì đi!
Tư Mẫn không có ý tứ dừng lại, nhấn chân ga trực tiếp lái đi. Trước khi đi, trong không khí còn bay đến một giọng nói chói tai, khiến cho hai mắt Tô Mộc nheo lại thành một đường.
– Toàn là một lũ vô dụng ngu xuẩn, thật sự cho rằng chính trực có thể làm cơm ăn được sao! Đáng đời anh bây giờ bị tạm thời cách chức!
– Phì!
Phong Ký nhìn chiếc xe từ từ rời đi, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt trên mặt đất, khi nhìn về hướng Tô Mộc, trên mặt rõ ràng lộ ra vẻ bất đắc dĩ:
– Tô Mộc, thật sự để cho cậu phải chê cười rồi, vừa rồi gặp phải chuyện như vậy, đúng là đủ xui.
– Không có gì, nhưng Tiểu Vi lúc trước đâu?
Tô Mộc hỏi.
– Chia tay rồi!
Trong mắt Phong Ký toát ra vẻ khổ sở, rất hiển nhiên là nhớ lại chuyện xưa.
– Vậy vị này là?
Tô Mộc hiếu kỳ nói.
– Vị hôn thê, Tư Mẫn!
Phong Ký lắc đầu nói.
– Tôi còn tưởng là ai? Thì ra là bà chị, ha ha, Phong Ký, cậu không thể làm như vậy được. Hiện tại đã bắt đầu nhún nhường, đến sau khi hai người kết hôn, cuộc sống của cậu sẽ vô cùng khổ sở! Nhưng nhìn qua, gia cảnh của chị dâu có vẻ không tệ. Chiếc xe chị lái, ít nhất cũng phải mấy chục vạn.
Tô Mộc cười nói.
– Đúng vậy, nhà nàng đúng là không tệ, là tập đoàn Tân Duệ rất có uy tín và máu mặt ở thành phố Tân Khuyết. Được rồi, không nói đến nàng nữa, nói đến nàng là tôi lại nhức đầu, không phải cậu lái xe tới sao? Hôm nay không đi đâu chứ?
Phong Ký không nhịn được hỏi.
– Đúng vậy!
– Vậy đi thôi, chúng ta vừa uống vừa hàn huyên!