Lưu Thắng Quân gọi điện ra ngoài, viện trưởng chạy tới, chẳng những là viện trưởng, thậm chí cục trưởng cục vệ sinh cũng đi qua. Nhưng dù đã tới lại không có ai dám đi vào phòng bệnh băng bó cho nhóm người Lương Tử Phong. Bởi vì Lưu Thắng Quân đã nói, Tô Mộc tuyên bố trừ phi có tư cách gọi nhịp với hắn, vậy hãy đi vào. Bằng không sớm cút đi, câm miệng tránh ra xa.
Người mà Tô Mộc đã đánh, ai dám ra tay chữa trị?
Bên trong hành lang đứng đầy người, lúc này bệnh nhân trong phòng bệnh trước đó mới ý thức được mình đắc tội với ai. Tô Mộc, đó không phải là phó chủ tịch trước kia sao? Vừa rồi họ đã làm gì? Lại muốn đuổi cha của Tô Mộc rời khỏi phòng bệnh. Nghĩ tới cảnh tượng Tô Mộc thu thập Lương Tử Phong vừa rồi, mỗi người đều cảm giác sợ hãi.
Trong phòng bệnh.
Tô Mộc an tĩnh bồi Tô Lão Thực nói chuyện, hắn biết mình đã đâm thủng bầu trời huyện Hạnh Đường. Nhưng không sao cả, hiện giờ hắn về nhà thăm người thân, nghiêm khắc mà nói không có thân phận gì trong người. Dưới tình huống như vậy, cũng không thể nói là quan chức đánh người. Chẳng lẽ làm con nhìn thấy cha mình bị người đánh, lại không ra tay phản kích?
Các người chờ xem, đợi lát nữa các người sẽ biết, bây giờ còn dám kiêu ngạo như vậy, một lát nữa các người sẽ khóc!
Tiểu Phong, con đừng gấp, mẹ dìu con đứng lên!
Đừng động, mẹ, con đau quá!
Lương Tử Phong thật sự đau đớn không chịu nổi, có thể ngồi dựa vào tường đã cảm thấy đỡ hơn, nếu còn gây sức ép toàn thân lập tức thống khổ hơn. Chẳng những là hắn, sáu người còn lại cũng cùng một đãi ngộ, ai cũng không ngừng rên rỉ. Nhưng bọn hắn không dám kiêu ngạo như Lương Tử Phong, chuyện xảy ra trước mắt đã đánh nát tính cách cuồng ngạo của bọn hắn.
Tô Mộc dám làm như vậy, tuyệt đối có tự tin có thể giải quyết. Nghĩ tới trước kia Tô Mộc đã sáng tạo ra thần thoại trong huyện Hạnh Đường, sáu nha nội cảm thấy vô cùng chột dạ. Cho dù Tô Mộc không động được Lương Đô, nhưng muốn thu thập cha của bọn hắn cũng chỉ là chuyện đơn giản. Nếu thật sự là thế, mất đi quầng sáng của cha mình che chở, bọn hắn lại tính là gì?
Lúc đó Lương Tử Phong còn có thể xuất đầu cho bọn họ?
Quả thật là buồn cười!
Bọn hắn còn không rõ tính cách của Lương Tử Phong hay sao? Ở thời điểm mấu chốt hắn nhất định sẽ đâm thêm hai đao, muốn dựa vào người như vậy thoát khốn, quả thật khó càng thêm khó. Đúng là tai bay vạ gió, ở yên bên ngoài uống rượu là được, lại xen lẫn vào chuyện này làm gì. Hiện tại chỉ có thể hi vọng Lương Đô ngăn chặn được Tô Mộc, như vậy bọn họ còn có cơ hội xoay người.
Trong khi chờ đợi, Phạm Tuấn Phi rất nhanh đã tới phòng bệnh.
Kỳ thật khi Phạm Tuấn Phi vào bệnh viện, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại. Bởi vì hắn nhìn thấy Lận Hoan đứng bên ngoài, còn nhìn thấy Thạch Đào đã tới nhưng không hề có ý tứ vào phòng bệnh. Ý tứ trong chuyện này chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao?
Đương nhiên, Phạm Tuấn Phi còn chưa hung hăng càn quấy tới mức trách mắng Lận Hoan ngay trước mặt Thạch Đào. Nhưng hắn cũng đi thẳng tới trước hỏi:
Thạch cục trưởng, nếu đã tới đây vì sao không đi vào phòng bệnh?
Tiểu Phạm a, công an làm sao phá án anh cũng không hiểu được đâu, nên làm gì thì anh cứ làm đi.
Thạch Đào tùy ý nói.
Thạch cục trưởng, Lương chủ tịch còn đang chờ tin tức đâu.
Phạm Tuấn Phi âm dương quái khí nói.
Xả đại kỳ, đây là việc làm mà Phạm Tuấn Phi thích nhất từ trước tới nay. Hơn nữa hiện tại hắn cũng không phải giả dối, mà đại kỳ kia lại muốn hắn kéo tới hăm dọa người khác.
Công an chúng tôi phá án không cần người ngoài tới chỉ điểm!
Sắc mặt Thạch Đào lập tức âm trầm xuống, người này tính là vật gì, cũng dám nói chuyện với hắn như vậy. Chuyện đêm nay Tô Mộc rõ ràng muốn làm lớn, hắn cũng không cần do dự làm gì.
Phạm Tuấn Phi thật sự tức giận, nhưng không dám nói thêm lời nào, xoay người muốn đi về hướng phòng bệnh. Nhìn theo bóng lưng của hắn, Lận Hoan khinh thường nói:
Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, thật sự đem mình xem là nhân vật!
Không cần quản tới!
Thạch Đào thản nhiên nói.
Dạ!
Lận Hoan liền đáp.
Khi Phạm Tuấn Phi đi vào phòng, nhìn thấy bộ dáng bị đánh của Lương Tử Phong, sắc mặt lập tức biến hóa.
Tiểu Phong, anh không sao chứ?
Phạm Tuấn Phi gấp giọng hỏi.
Tiểu Phạm, cậu rốt cục đã tới!
Lý Phượng Lan vội kêu lên, giữ chặt tay Phạm Tuấn Phi:
Là hắn đánh người, lập tức bắt giữ hắn lại nói sau. Còn nữa, gọi bác sĩ tới trị liệu cho tiểu Phong, tôi muốn nghiệm tổn thương. Chuyện lần này tôi nhất định phải đòi công đạo, bất kể là ai, đánh người là không được.
Phạm Tuấn Phi đứng thẳng người nhìn Tô Mộc, trầm giọng nói:
Anh chính là hung thủ đánh người sao?
Tô Mộc lười phản ứng tới hắn, chỉ là một thư ký mà thôi, có cần mình mở miệng nói chuyện sao? Với thân phận của hắn, thật sự không tư cách kinh động Tô Mộc nói chuyện với hắn. Nhưng cách làm của Tô Mộc rơi vào trong mắt Phạm Tuấn Phi, chẳng khác gì vũ nhục người. Hắn là thư ký của Lương Đô, ở trong huyện Hạnh Đường ai cũng phải ngẩng đầu nhìn hắn.
Càng khỏi nói hắn đại biểu Lương Đô tới xử lý việc này, thái độ miệt thị của Tô Mộc làm hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã, không chút do dự đi về hướng Tô Mộc.
Anh muốn làm gì?
Đường Kha lớn tiếng hô.
Cút qua một bên!
Phạm Tuấn Phi quát lớn.
Sắc mặt Tô Mộc biến thành âm trầm, đây là thái độ gì vậy, người như thế lại có thể trở thành thư ký của một chủ tịch huyện sao. Đây là tiêu chuẩn thế nào, nói chuyện với một cô gái cũng có thái độ này, thật sự rất khó tưởng tượng một khi hắn nổi giận càng làm ra chuyện gì thêm quá phận.
Anh là người xấu, tôi không cho phép anh động Tô thúc!
Đường Kha vẫn quật cường đứng ở phía trước, không cho Phạm Tuấn Phi đi qua, mà Phạm Tuấn Phi lại làm ra hành động khiến mọi người khiếp sợ, hắn vung tay tát thẳng về hướng Đường Kha.
Dừng tay!
Một tiếng quát vang lên, Trữ Hạo rốt cục đã xuất hiện. Đi cùng hắn còn có Thạch Đào, Trữ Hạo đã tới, Thạch Đào còn không cùng vào sao? Nhưng không nghĩ tới hai người nhìn thấy hình ảnh như vậy, Phạm Tuấn Phi muốn tát Đường Kha. Không nhìn thấy chỉ là một nhi đồng thôi sao? Nhi đồng như vậy cũng ra tay được?
Phanh!
Mặc dù tiếng quát thật nhanh, nhưng có người nhanh hơn. Tô Mộc đã kéo Đường Kha ra phía sau, đồng thời tung chân đá ra ngoài, trực tiếp đá văng Phạm Tuấn Phi xuống đất, trượt tới cạnh góc tường song song ngồi cạnh Lương Tử Phong.
Cỗ lực đạo thật mạnh khiến thân thể hắn áp lên người Lương Tử Phong, làm động tới vết thương khiến hắn thêm đau đớn.
Ngay cả một cô bé mà anh cũng dám đánh, thật sự không bằng súc sinh! Không cần biết anh là ai, tôi xử lý anh là chắc chắn rồi!
Thanh âm Tô Mộc lạnh lùng nói.
Lúc này Tô Mộc thật sự phẫn nộ, thật không nghĩ tới huyện Hạnh Đường lại biến thành như vậy. Chỉ một lần về thăm người thân, biến thành tình hình như thế. Con mẹ nó, đám người này đánh người già lại đánh trẻ con, chuyện như vậy mà cũng làm được!
Lý Phượng Lan không ngờ Tô Mộc to gan như vậy, dám đá bay thư ký chủ tịch huyện. Sau thoáng ngây người, bà ta nhìn thấy Trữ Hạo cùng Thạch Đào xuất hiện, liền kêu lên.
Thạch Đào, ông rốt cục chịu tới rồi, cục công an các ông có phải không chịu nghe lời của lão Lương nhà tôi không, muốn các ông bắt người còn dám dây dưa ở bên ngoài, có tin tôi gọi lão Lương triệt tiêu ông hay không!
Triệt tiêu tôi?
Thạch Đào lạnh lùng nói:
Nếu Lương quyền chủ tịch có năng lực như vậy, thì cứ làm đi. Nhưng tôi khuyên bà một câu, chuyện đêm nay là do các người tự chuốc lấy!
Ông?
Lý Phượng Lan kinh hô.
Trữ Hạo cũng hung hăng trừng mắt nhìn Phạm Tuấn Phi, trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, Trữ Hạo đi nhanh về hướng Tô Mộc, cung kính nói:
Tô chủ tịch, làm cho anh chịu ủy khuất. Tôi tới đây trước, Niếp bí thư cũng sắp tới rồi.
Đây mới là phương thức xử lý chính xác nhất.
Tô Mộc thầm nghĩ, đêm nay đã xảy ra chuyện như vậy, nếu Niếp Việt còn chưa ra mặt, Tô Mộc sẽ buông tha cho hắn. Đừng tưởng rằng là bí thư huyện ủy thì rất lợi hại, lúc này Tô Mộc đã có thể khống chế vận mệnh tiền đồ của Niếp Việt. Nhưng cũng may Niếp Việt hiểu biết, cũng biết mình nên làm như thế nào.
Ít nhất thái độ của Niếp Việt thật minh xác.
Trợn tròn mắt!
Mọi người thầm nghĩ, Trữ Hạo là thư ký của bí thư huyện ủy, lần này tới đây vì không muốn làm lớn chuyện, nhất định phải áp chế xuống, làm sao áp chế? Đương nhiên là bắt giữ Tô Mộc, dù sao Lương Đô đang làm việc chung với Niếp Việt đó thôi.
Mà bây giờ thì sao?
Trữ Hạo lại cung kính với Tô Mộc, nói ra lời khiêm cung như vậy, rốt cục là chuyện gì xảy ra?