- Đã xảy ra chuyện gì? Cha mẹ, Lâm thúc, mọi người làm sao vậy? Chính là hắn, hắn là tên lừa đảo kia, những người này khẳng định đều là đồng lõa, vì sao không bắt bọn hắn? Lâm thúc, nhanh lên a!
Ứng Giam Lục hô to.
Bắt cái rắm!
Đáy lòng Lâm Giang Lễ thật rất muốn bóp chết Ứng Giam Lục ngay tại chỗ. Gặp qua vô tri, chưa từng gặp qua kẻ vô tri như thế.
Sớm biết vậy sẽ không ra mặt giúp hắn việc này. Hiện tại xem ra chẳng những mình bồi mất nhân tình với lão lãnh đạo, còn đem những vị trí nhường ra đều uổng phí hoàn toàn. Bởi vì lần này người mà Ứng Giam Lục đắc tội còn khó nói chuyện hơn cả Long Chấn Thiên.
Dám đắc tội con gái bí thư chính pháp ủy tỉnh không nói, hiện tại còn mạo phạm quyền chủ tịch tỉnh. Lá gan của tên hỗn đản kia thật sự là lớn chưa từng có, thật không biết hắn nghĩ như thế nào. Lần này xem ra không còn ai cứu được hắn.
- Câm miệng!
Lâm Giang Lễ lớn tiếng quát, theo sau nhanh chóng tiến lên đứng cạnh bàn ăn, thần thái cung kính hô.
- Diệp chủ tịch tỉnh!
Khi lời này vừa hạ xuống, vẻ mặt nghi hoặc của Lục Thừa biến thành khiếp hãi. Đại não hắn nhoáng lên, thân hình run rẩy kịch liệt, vẻ mặt khẩn trương.
Mẹ nó, đúng là tự tìm đường chết!
Một Long Chấn Thiên còn chưa giải quyết xong, hiện tại lại toát ra một vị Diệp chủ tịch tỉnh. Đây chính là chủ tịch tỉnh, sao có thể cho phép mình tùy ý lăng nhục hắn?
Quả thật là buồn cười!
Thật sự đâm thủng trời!
Ba!
Lục Thừa đột nhiên quay người hung hăng tát thẳng vào mặt Ứng Giam Lục, trong ánh mắt kinh ngạc của con trai, hắn nhanh chóng xoay người lễ độ cung kính.
- Diệp chủ tịch!
- Diệp chủ tịch!
Ứng Lan Yến vội vàng nói.
Mãi cho tới lúc này Ứng Giam Lục mới bị một cái tát đánh tỉnh. Vừa rồi không biết vì sao, hiện tại nghe được đã hiểu rõ ràng, vị kia chính là chủ tịch tỉnh. Chẳng lẽ người kia chính là quyền chủ tịch tỉnh tân nhậm tỉnh Yến Bắc sao?
Nghĩ tới Lâm Giang Lễ tuyệt đối sẽ không nhận sai, Ứng Giam Lục thật sự muốn cho mình mấy tát tai. Mẹ nó, hắn đúng là điên mất rồi, vì sao có thể làm ra chuyện như vậy, đây chẳng phải tự tìm đường chết sao?
Đưa mắt nhìn khắp toàn tỉnh Yến Bắc, có ai dám ngang nhiên nhục mạ một vị chủ tịch tỉnh, hắn đúng là khai sáng lịch sử, là một người lợi hại tới mức đủ điên cuồng.
Nhưng hậu quả thì sao?
Hậu quả thảm liệt như vậy hắn làm sao đối mặt? Nghĩ tới đây, thân thể Ứng Giam Lục bắt đầu run rẩy kịch liệt, khuôn mặt tràn ngập lo lắng, không biết nên nói như thế nào.
Tô Mộc vẫn ngồi yên bất động, hắn biết từ khoảnh khắc Lâm Giang Lễ đứng trước mặt Diệp An Bang, quyền nói chuyện đã không còn thuộc về hắn. Chuyện kế tiếp nên làm như thế nào, phải xem Diệp An Bang muốn ra sao.
Quả nhiên!
Diệp An Bang nhìn Lâm Giang Lễ, thản nhiên hỏi:
- Khách của ông sao?
- Dạ!
Lâm Giang Lễ ngứa ngáy da đầu, nhưng vẫn đáp.
Cho dù đáy lòng Lâm Giang Lễ thật sự không muốn thừa nhận, nhưng chuyện này chỉ cần điều tra là sẽ biết thật giả, hắn làm sao dám nói dối trong loại chuyện này.
- Tốt lắm, người trẻ tuổi thật có đủ can đảm, tội phạm lừa đảo!
Diệp An Bang lạnh lùng nói.
- Diệp chủ tịch, chuyện này…
- Chuyện này lại thế nào? Chẳng lẽ ông cho rằng tôi không có lỗ tai? Tôi không có mắt sao? Tôi nhìn không thấy hay nghe không được! Đồng chí Lâm Giang Lễ, ông đừng tự lầm!
Diệp An Bang lạnh lùng nói.
Nghe được lời này, Lâm Giang Lễ giống như rơi vào hầm băng, toàn thân run rẩy lên. Hắn biết không cần biết Diệp An Bang có tức giận hay không, chỉ nói lời trách mắng như vậy tuyệt đối đủ cho hắn thừa nhận.
- Diệp chủ tịch, tôi…
Xoạt!
Diệp An Bang lười nghe thêm lời giải thích, trực tiếp đứng dậy, nhìn Tô Mộc nói:
- Tôi đã dùng xong tiệc tối nay, cứ như vậy đi. Ngày mai cậu trực tiếp tự về là được, Diệp Tích, chúng ta về nhà!
- Dạ!
Diệp Tích gật gật đầu.
Diệp An Bang đi ra khỏi phòng, Lâm Giang Lễ đang muốn đi theo, lại bị Chung Tuyền cản lại.
- Lâm phó chủ tịch, hôm nay là ngày con gái của Diệp chủ tịch mở gia yến, ai ngờ lại bị vu tội thành kẻ lừa đảo. Ngay vừa rồi người này còn muốn trêu chọc Diệp Tích tiểu thư. Chuyện này tôi hi vọng ông có thể cấp cho Diệp chủ tịch một câu trả lời hài lòng. Còn nữa, Diệp chủ tịch không hi vọng ông đi cùng, ở lại đây là được.
Nói xong lời này, Chung Tuyền xoay người rời đi.
Trong phòng.
Không ai nghĩ tới Diệp An Bang không nói ra biện pháp gì giải quyết mà lại rời khỏi, nhưng Lâm Giang Lễ lại rõ ràng, càng là như vậy càng thể hiện ra nghệ thuật lãnh đạo.
Tiến có thể công, lui có thể thủ, hắn không nói lời nào, đem quyền chủ động giao trong tay người khác. Nếu kết quả xử lý của người đó khiến cho hắn hài lòng thì cũng thôi, nếu không được thì hãy chờ đợi bị thu thập hoàn toàn.
Lâm Giang Lễ đứng yên ở đó, thần sắc bi phẫn.
- Lão Lâm, chuyện này thật sự xin lỗi, liên lụy tới anh!
Lục Thừa vội vàng đi tới thấp giọng nói.
- Lâm chủ tịch, việc này phải làm sao bây giờ?
Ứng Lan Yến hung hăng trừng mắt nhìn con trai, nhỏ giọng hỏi.
- Làm sao bây giờ? Tôi có thể biết làm thế nào nữa sao? Việc này đều do các vị làm, hiện tại lại biến thành như vậy, các vị nói tôi phải làm sao bây giờ, tôi biết làm sao đây?
Lâm Giang Lễ rốt cục không dằn được lửa giận trong lòng, hô to.
- Việc này…
Lục Thừa hiểu được tâm tình hiện tại của Lâm Giang Lễ, cho nên không dám nói thêm lời nào, đứng nơi đó, đại não cấp tốc chuyển động nhìn xem có biện pháp nào bù đắp lại sai lầm.
- Lâm thúc, việc này cháu thật sự không biết, cháu làm sao biết chủ tịch tỉnh đang ăn cơm ở phòng này đâu!
Ứng Giam Lục nhỏ giọng nói.
Nhưng lời giải thích này chẳng những không làm Lâm Giang Lễ nguôi giận, ngược lại càng thêm giận dữ. Nếu như không phải vì đồ hỗn trướng này gây ra chuyện, hắn làm sao lại trở thành người đầu tiên bị chủ tịch tỉnh ghi nhớ.
Đừng tự lầm!
Những lời này có thể tùy tiện nói ra sao? Mỗi một chữ đều như đinh đóng cột, đều có lực đả kích lớn vô cùng. Nghĩ tới bởi vì chuyện này mà bị Diệp An Bang nhớ thù, Lâm Giang Lễ thật khóc không ra nước mắt.
- Con câm miệng cho cha!
Lục Thừa buồn bực quát lớn.
Ứng Giam Lục biết mình đã gây họa lớn hơn trời, không dám nói thêm gì nữa.
- Tôi xem mấu chốt của sự tình nằm trên người thanh niên kia, Lục Thừa, Ứng Lan Yến, nếu hai người muốn bảo trụ Ứng Giam Lục, nhanh chóng đi tìm hiểu rõ ràng hắn là ai, nên biết rõ lai lịch của hắn mới được.
Lâm Giang Lễ oán khí nói.
- Được, chúng tôi lập tức làm ngay!
Lục Thừa nói.
Nhưng khi họ định rời khỏi phòng, một màn khiến cho họ càng muốn điên mất xuất hiện. Từ ngoài hành lang xuất hiện vài người, dẫn đầu là một thanh niên trẻ tuổi. Hắn đeo kính không gọng, trên người toát ra khí thế thật tự tin. Trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên nụ cười thật nhẹ nhàng.
Nhưng nụ cười của hắn lại mang theo vẻ nghiền ngẫm.
Hắn không phải ai khác, chính là Trần Tiểu Long!
Trần Tiểu Long chính là lão bản Yến Xuân Lâu, chính xác mà nói không chỉ đơn giản là lão bản, nơi này còn có hội quán tư nhân do Trần Tiểu Long xây dựng.
Không nói tới việc này, chỉ nói từ sau khi Yến Xuân Lâu khai trương, mãi tới bây giờ chưa có ai dám nháo sự ở đây. Nhưng hôm nay lại có người dám đá cửa phòng người khác, như vậy đã đủ làm Trần Tiểu Long phẫn nộ.
Càng khỏi nói khi nãy Trần Tiểu Long nhìn thấy người rời khỏi nơi này là ai, đó rõ ràng là Diệp An Bang. Đừng nói Diệp An Bang là quyền chủ tịch tỉnh, chỉ nói Tô Mộc, Hoàng Luận Đàm đã đích thân căn dặn hắn nên đi chào hỏi Tô Mộc, nói Tô Mộc là người nên kết giao.
Hiện tại ở trong Yến Xuân Lâu, ở trong địa bàn của hắn ăn cơm, lại bị người quét bãi, mất hết mặt mũi, nếu Trần Tiểu Long không đòi công đạo, sau này hắn làm sao mà hỗn? Làm sao còn được người xem trọng?
Cho nên Trần Tiểu Long mới xuất hiện nơi này.
- Ai u, tôi tưởng ai đâu? Nguyên lai là Lâm chủ tịch a, khó trách có người dám không lưu mặt mũi cho Yến Xuân Lâu, một cước đá văng cửa phòng khách hàng của tôi đâu!
Trần Tiểu Long không chút cố kỵ, lạnh lùng cười nói.
Trong lòng Lâm Giang Lễ thầm kêu khổ, đắc tội Diệp An Bang đã đủ cho hắn không chịu nổi, hiện tại còn có Trần Tiểu Long. Nên nhớ cha của Trần Tiểu Long chính là Trần Thế Phong, là phó chủ tịch tỉnh Yến Bắc!
Nếu như ai tưởng Trần Thế Phong chỉ là một phó chủ tịch tỉnh bình thường thì đã lầm, dù hắn còn chưa nhập thường, nhưng hắn lại dùng thân phận chủ tịch thành phố Thạch Đô được đề bạt đi lên!
Lực ảnh hưởng của hắn ở trong Thạch Đô thị dù chính bí thư thành ủy cùng chủ tịch thành phố cũng không dám nói lớn hơn được Trần Thế Phong. Dưới tình huống như thế, chống lại Trần Tiểu Long, đây là chuyện không chút sáng suốt.
- Trần tổng, chuyện này chỉ là hiểu lầm!
Lâm Giang Lễ vội nói.
- Hiểu lầm sao? Lâm phó chủ tịch, ông thật sự cho rằng là vậy sao? Tôi có máy giám thị, có cần tôi đưa cho ông xem hay không?
Trần Tiểu Long hỏi.
- Vậy thì không cần đâu!
Lâm Giang Lễ nói.
Lục Thừa vội tiến tới, thấp giọng nói:
- Trần thiếu, chuyện này…
Lời còn chưa nói xong, Trần Tiểu Long đã nhướng mày, giọng nói ngang ngược càn rỡ cực độ:
- Ông là thứ gì vậy? Tôi đang nói chuyện với ông sao?