Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm!



Không ngờ Tô Mộc trực tiếp cầm lấy một cái búa nhỏ đặt ở bên cạnh ra, mắt cũng không chớp lấy một cái, cứ như vậy trực tiếp đập vỡ bình hoa. Bởi vì hắn vị trí hắn đập xuống tương đối xảo diệu, cho nên bình hoa vỡ nát, lại không tổn hại tới đồ vật bên trong. Sau khi hoàn thành hành động này, Tô Mộc không hề dừng lại, tiếp tục đập. Từng mảnh nhỏ cứ như vậy rơi ra. Trong bình hoa không ngờ lộ ra một quyển trục.



Quyển trục này được giấu ở vị trí chính giữa, xung quanh còn có giấy vụn bọc quanh. Ở dưới tình huống như vậy, muốn phát hiện thật sự rất khó khăn. Nếu như Tô Mộc không phải có quan bảng, thật sự không có cách nào biết được, trong cái bình hoa này lại có Càn Khôn bên trong.



– Đây là vật gì?



Lương Xương Quý giật mình nói.



– Lão cậu, thứ này mới thật sự là vật đáng tiền. Mỹ Lệ, em cầm tới phòng đấu giá tiến hành giám định. Nếu như có thể, đấu giá trong Xuân Thu bọn em. Yên tâm đi, nhất định sẽ có người tranh nhau mua. Còn nữa, nếu như lão cậu không tin lời của cháu, cậu có thể đi theo Mỹ Lệ tới phòng đấu giá Xuân Thu, xem nhật ký đấu giá ở chỗ của bọn họ. Cháu nhớ cái bình hoa của cậu chắc chắn là một vật phẩm độc nhất, nhưng đã bị người khác mua rồi. Cậu nói cái đồ của cậu là thật, có thể sao?



– Thật sự là thế sao?



Lương Xương Quý ngạc nhiên hỏi.



– Cái này con cũng không rõ ràng lắm.



Dù sao Lương Mỹ Lệ mới tiến vào phòng đấu giá Xuân Thu. Hơn nữa, địa vị của cô trong đó lại không tính là cao, thật sự không có cách nào tiếp xúc được bí mật cốt lõi như vậy. Cho nên cô thật sự không biết.



– Tô Mộc, cháu làm sao biết được những điều này?



Lương Xương Quý hiếu kỳ hỏi.



– Lão cậu, tốt xấu gì cháu cũng từ huyện Hạnh Đường đi ra. Cháu không thể nghiên cứu một chút sao? Cháu cũng chỉ là may mắn thôi. Được rồi. Đừng nói chuyện của cháu nữa. Mau để cho Mỹ Lệ dẫn cậu đi giám định. Buổi tối cháu đã hẹn người của phòng giám sát đi ăn. Nếu như lão cậu không sốt ruột trở về, ở thêm vài ngày, cháu mời cậu uống rượu.



Tô Mộc cười nói.



– Được. Cậu không vội về.



Lương Xương Quý cũng có rất nhiều lời muốn nói với Tô Mộc.



Ở dưới tình huống như vậy, Tô Mộc liền trực tiếp xuống xe, trở lại trong xe của mình. Lương Xương Quý vẫn ngồi ở trong xe của Lương Mỹ Lệ, rất nhanh rời khỏi đó. Lúc rời đi, Lương Xương Quý có chút cảm khái.



– Mỹ Lệ, anh họ con thật sự không đơn giản. Trước đây ba thật sự không nhìn nhầm. Trước đây ba đứng ở phía hắn. Nếu như thật sự cự tuyệt hắn, hiện tại sợ rằng sẽ không giống như thế này đâu.



– Ba, ba lại nghĩ lung tung cái gì thế? Anh họ đương nhiên là lợi hại. Nếu như không phải nhờ anh họ, con sao có thể trở thành người của phòng đấu giá Xuân Thu. Chỉ có điều con lại nghe nói lần này anh họ sẽ bị điều đi, không còn đảm nhiệm chức chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy nữa.



Lương Mỹ Lệ nói.



– Có chuyện gì vậy?



Lương Xương Quý hỏi.



– Cụ thể con cũng không rõ ràng lắm. Hình như là điều tới đảm nhiệm chức huyện trưởng gì đó. Khi nào ba và anh họ ăn cơm thì hỏi thử xem. Anh họ nếu thật sự đi làm huyện trưởng, vậy không phải ba còn có rất nhiều kinh nghiệm cần truyền thụ sao?



Lương Mỹ Lệ cười nói.



Nếu thật sự đi làm huyện trưởng, mình truyền thụ kinh nghiệm cho Tô Mộc sao?



Lương Xương Quý không khỏi bất đắc dĩ cười. Hiện tại, kiến thức quan trường của Tô Mộc rõ ràng đã hơn cả mình. Mình sắp phải về hưu, mới chỉ là một phó huyện trưởng thường vụ. Không chừng trước khi về hưu, có thể lấy thân phận Huyện trưởng rời chức, đó chính là kết cục tốt nhất. Mà bây giờ Tô Mộc thì sao? Tô Mộc tuổi còn trẻ, đã trở thành Huyện trưởng cấp chính xử. Giữa mình và hắn, rốt cuộc ai mới phải truyền thụ kinh nghiệm cho ai đây?



Tô Mộc, không đơn giản!



Đúng vậy, Tô Mộc đương nhiên không đơn giản. Sau khi hắn đưa mắt nhìn đám người Lương Xương Quý rời khỏi đó, liền ngồi trở lại bên trong xe của mình, không chút do dự, trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi cho Dư Đan Giang. Sau khi điện thoại thông, giọng nói không có bất kỳ thiện cảm nào.



– Dư cục trưởng, cục hiện vật văn hóa khảo cổ thành phố các anh thật sự có năng lực.



– Tô chủ nhiệm, sao vậy?



Dư Đan Giang chẳng biết tại sao lại nhận được cuộc điện thoại như vậy, có chút không hiểu được, vội vàng hỏi.



– Tôi chỉ muốn nhắc nhở Dư cục trưởng một chút, cục hiện vật văn hóa khảo cổ thành phố các anh có vài người tác phong công tác thật sự có năng lực.



Tô Mộc nói xong lời này liền trực tiếp cúp điện thoại, hoàn toàn không cho Dư Đan Giang có bất kỳ cơ hội nói chuyện nào.



Đây là chỗ xảo diệu của Tô Mộc!



Nếu như thật sự nói toạc mọi chuyện ra, ngược lại không có ý nghĩa gì. Lại nói, chỉ cần mình nói thành như vậy, đối phương khẳng định có thể biết là có ý gì. Ngày hôm nay cục hiện vật văn hóa khảo cổ thành phố phát sinh chuyện thế nào, Dư Đan Giang chỉ cần điều tra một chút là có thể biết được.



Về phần lần này, Tô Mộc thật sự không định cho Hác Mẫn Phóng cơ hội thoát thân!



Có vài người anh nhất định phải đánh chết hắn, nếu không, hắn còn có thể lật thân. Người như Hác Mẫn Phóng, Tô Mộc biết giữ lại chính là một tai họa. Cho nên hắn trực tiếp gọi điện thoại cho Dư Đan Giang. Đây cũng là Tô Mộc muốn cho hắn một cơ hội biểu hiện. Dù sao Dư Đan Giang cũng là người của Lưu Đăng Lâu. Nếu Tô Mộc thật sự không muốn cho Dư Đan Giang cơ hội, vậy thì không phải như bây giờ, mà đã trực tiếp gọi điện thoại cho Lưu Đăng Lâu.



Đừng quên, bây giờ Tô Mộc còn chưa rời khỏi vị trí công tác này!



Cho dù đã rời khỏi vị trí công tác, theo thân phận địa vị của Tô Mộc bây giờ, gợi ý cho Lưu Kiên, Lưu Kiên có thể ép chết Hác Mẫn Phóng!



Dư Đan Giang bây giờ thật sự như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than!



Khi Tô Mộc gọi điện thoại tới, giọng điệu rõ ràng lạnh như băng. Dư Đan Giang nghe được, trong lòng cũng cảm thấy run sợ. Hắn không giống như Hác Mẫn Phóng, cho rằng lần này Tô Mộc điều nhiệm là giáng chức. Nếu thật sự nghĩ như vậy, hắn cũng không cần phải ngồi vị trí này nữa. Hơn nữa Dư Đan Giang còn thông qua con đường của riêng mình biết lần này Tô Mộc xuống cơ sở, là do Chu Thao tỉnh trưởng điểm danh. Như vậy càng không thể. Tô Mộc là người thế nào?



Tô Mộc là người của Trịnh Vấn Tri và Diệp An Bang. Nhưng hắn lại không chỉ chào hỏi hai người bọn họ. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ Tô Mộc bị giáng chức sao? Trời ạ, nếu thật sự như vậy là cách chức, Dư Đan Giang tình nguyện bị cách chức!



Rất nhanh Dư Đan Giang liền biết được chuyện gì xảy ra. Mà khi hắn biết chuyện này lại có liên quan tới Hác Mẫn Phóng, thần sắc muốn phẫn nộ bao nhiêu có bấy nhiêu. Hắn không chút do dự, trực tiếp bấm số gọi điện cho Hác Mẫn Kiệt.



– Lão Hác, lần này tôi thật sự bị anh hại thảm rồi!



Buổi tối trong Thịnh Kinh, dưới ánh đèn sáng ngời.



Trong phòng vip sang trọng nhất của Đế Hào.



Tất cả mọi người của phòng giám sát Tỉnh ủy đều có mặt. Không có người nào không đi. Không quan tâm lúc này bọn họ có chuyện gì, đều sẽ tự đẩy xuống. Phải biết rằng đây chính là thời điểm quan trọng nhất của Tô Mộc. Nếu như thật sự không tới, bị Tô Mộc nhớ thương, vậy thì xui xẻo rồi. Sau khi bọn họ xuất hiện ở đây, thật sự bị Tô Mộc làm cho chấn động. Ban đầu, bọn họ vốn cho rằng Tô Mộc chỉ là người có tiền, nhưng không nghĩ đến nhân mạch lại rộng như vậy.



Phải biết rằng vị trí phòng vip của bọn họ hiện nay, không phải cứ có tiền là có thể ngồi vào.



Phàm là người có thể ngồi vào phòng này, đều cần có nhân mạch rất mạnh.



Bản thân chủ nhiệm phòng giám sát này, thật sự quá lợi hại.



– Các vị, tối nay là Tô Mộc tôi cố ý mời mọi người trong phòng giám sát Tỉnh ủy tới đây. Vì cái gì, tin tưởng những người đang ngồi ở đây đều biết. Lần này Tô Mộc tôi mời mọi người ăn bữa cơm chia tay. Thành thật mà nói, lúc tôi nhậm chức, thật sự rất cảm ơn các vị ở đây đã ra sức phối hợp, tôi mới có thể viên mãn hoàn thành công tác ở phòng giám sát. Ở chỗ này, chén rượu thứ nhất, tôi kính mọi người đang ngồi đây.



Nực cười. Tô Mộc mời rượu ai còn dám ngồi? Tất cả đều đứng lên uống một hơi cạn sạch!



– Chén rượu thứ hai, tôi vẫn muốn mời mọi người. Là vì cái gì sao? Chính là vì từ nay về sau tôi hi vọng mỗi đồng sự trong phòng giám sát Tỉnh ủy đều có thể có được tương lai tốt đẹp, đều có tiền đồ tốt. Tôi biết mọi người đang ngồi đây có năng lực như thế nào. Cho nên tôi cũng rất chờ mong, mong đợi mấy năm sau, mọi người từ phòng giám sát Tỉnh ủy chúng ta đi ra, sẽ phát ra ánh sáng chói mắt tới mức nào. Để cho người khác vừa nhắc tới, đã từng nhậm chức ở phòng giám sát Tỉnh ủy, thật sự có bao nhiêu mặt mũi!



Chén rượu này mọi người ở đây uống đều có chút chột dạ!



Cái gì gọi là đều có năng lực? Phải biết rằng có năng lực có tác dụng cái lông. Trừ Tô Mộc anh ra, những người ở chỗ này có ai dám nói tới thả ra ngoài. Đừng nói là thả ra ngoài, cho dù điều đến cơ quan ban ngành khác sợ rằng cũng không hiện thực. Ở dưới tình huống như vậy, mục tiêu của bọn họ cũng chỉ có thể là vị trí chủ nhiệm phòng giám sát của Tô Mộc hiện nay. Nhưng vị trí này chỉ có một. Ở đây lại có nhiều người như vậy. Ai lên ai xuống, đến lúc đó còn không phải điên cuồng tranh đoạt hay sao.



Ai ngờ được ngay thời điểm bọn họ đang đang suy nghĩ như vậy, Tô Mộc lại cầm chén rượu thứ ba lên. Trái lại, phải biết rằng chén rượu này thật sự không nhỏ. Hiện tại Tô Mộc sau khi đã chúc hai chén, lại muốn chén thứ ba.



– Tô chủ nhiệm, có cần như vậy không. Chúng tôi có thể sẽ không chống đỡ nổi.



Phan Đoá Nhi dịu dàng nói.



Lúc này chỉ có Phan Đoá Nhi mở miệng là thích hợp nhất. Trên thực tế mấy nam nhân ở đây đều có thể uống một chút. Nhưng phải nói rằng loại rượu này vẫn rất mạnh. Bọn họ thật sự không dám khen tặng. Sau vài chén rượu lót bụng, tuyệt đối sẽ say. Đến lúc đó nếu như tự táng dương, thật sự quá khó coi.



– Ha ha, chén rượu thứ ba này, tôi tính tự mình uống, không phải định ép mọi người. Nào, tất cả ngồi xuống, tùy ý!



Tô Mộc cười to nói.



– Ha ha!



Theo lời Tô Mộc nói, bầu không khí rất nhanh liền được làm dịu đi. Bởi vì hôm nay là bữa tiệc chia tay Tô Mộc, cho nên mọi người hữu ý vô ý đều tiến tới gần hắn, mục đích chính là muốn cho hắn cảm giác thân thiết.



Trong bữa cơm này, dường như đám người Phan Đoá Nhi muốn nói gì đó, lời đến khóe miệng lại đều thu lại, không nói ra được.



Bọn họ không nói, Tô Mộc tất nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức chủ động nhắc tới.



Cho bữa tiệc chia tay kết thúc trong bầu không khí vui vẻ hoà thuận.



Mà điều này cũng tuyên bố thời kỳ Tô Mộc nhậm chức ở phòng giám sát Tỉnh ủy đã kết thúc. Bắt đầu từ ngày mai, hắn và phòng giám sát Tỉnh ủy không có bao nhiêu quan hệ nữa. Chiến trường tiếp theo của hắn sẽ là huyện Hoa Hải thành phố Tây Phẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK