Mục lục
QUAN BẢNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất kỳ một lần điều chỉnh vị trí nào đều là kết quả sau khi cân đối. Cấp trên không có khả năng điều chỉnh mà không trải qua bất kỳ sự bàn bạc nào đã tùy tiện quyết định. Không quan tâm là cương vị cấp tỉnh bộ, hay cấp bậc hương trấn, đều làm theo đạo lý này. Ở bên trong Thiên Triều, nếu như anh nói có quan chức nào không quan trọng, là có thể tùy tiện an bài, tình huống như vậy kiên quyết không có. Một cây củ cải một cái hố, không có khả năng để một củ cải chưa từng trải qua trồng trọt mà chôn vào cái hố đó, chứ đừng nói là lựa chọn trong cấp tỉnh bộ!



Trước đó, Diệp An Bang vẫn lấy thân phận Phó bí thư Tỉnh ủy, kiêm nhiệm bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy. Nhưng kiêm nhiệm như vậy, Tô Mộc biết thời gian khẳng định không thể quá dài. Dù sao vị trí như vậy cũng rất quan trọng. Luôn treo trên không trung như vậy, thật không có đạo lý. Lại nói nếu như thật sự để Diệp An Bang tiếp tục đảm nhiệm như vậy, đối với bố cục chính trị trong tỉnh Giang Nam cũng không công bằng.



Dù sao ai cũng biết, Diệp An Bang trước đó chính là bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy. Hiện tại, sau khi trở thành Phó bí thư đảng của Tỉnh ủy, còn kiêm nhiệm bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy, điều này có phần hơi quá đáng.



Nhưng biết thì biết, khi chuyện này thật sự phát sinh, Tô Mộc vẫn cảm giác được có chút khác thường. Điều này nói rõ ở trên phương diện điều chỉnh này, cấp trên đã hoàn thành thỏa hiệp. Ở trong thỏa hiệp như vậy, nhất định phải có người bỏ ra chút ít. Chỉ không biết là ai đã bỏ ra.



– Bác Diệp, có biết ai tiếp nhận chức vụ đó không?



Tô Mộc hỏi.



– Lý Dật Phong!



Diệp An Bang hơi dừng lại một chút, mới nói tiếp:



– Là một người tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn. Hắn là cấp tối cao đề bạt lên!



Thảo nào!



Tô Mộc biết Lý Dật Phong này không đơn giản. Thật không ngờ lại là người của cấp cao nhất. Nhưng có thể làm cho Diệp An Bang đánh giá là tuổi trẻ tài cao, xem ra tuổi tác của Lý Dật Phong này chắc sẽ không quá lớn. Nhưng không sao. Có lớn tuổi0 hay không đều không có liên quan tới hắn. Theo cấp bậc chính xử của hắn hiện nay, khả năng muốn xuất hiện cùng quan lớn cấp tỉnh bộ như Lý Dật Phong, trên cơ bản tương đối xa vời. Điều hắn có thể làm vẫn là thành thật làm chuyện của mình.



Lý Dật Phong, thật không ngờ bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy mới nhậm chức lại có tên họ giống hệt với Lý Dật Phong cục trưởng cục công an thành phố này. Nhưng nói thì nói như vậy, Lý Dật Phong trưởng cục công an nhất định sẽ vì chuyện này mà danh tiếng vang xa.



Về phần nói đến mục đích Diệp An Bang gọi điện thoại cho mình, Tô Mộc cũng không cho rằng hắn yêu quyền. Chắc hẳn muốn cho mình biết, để trong lòng mình có sự chuẩn bị, tránh tới lúc đó trở lại bên trong tỉnh lại không biết gì.



– Nói vậy, bác Diệp có thể chuyên tâm làm tốt công tác của đảng rồi!



Tô Mộc nói.



– Đúng vậy, như vậy bác có thể buông lỏng. Thật ra tiểu tử, thời gian dài như vậy mà không trở lại thăm bác. Có phải Diệp Tích không ở nhà, cháu không tới cửa hay không?



Diệp An Bang vừa cười vừa nói.



– Sao có thể! Bác Diệp, bác yên tâm. Sắp tới, cháu tuyệt đối sẽ qua đó!



Tô Mộc cười nói.



Tiếp theo hai người lại tùy tiện hàn huyên vài câu, liền không nói gì thêm nữa.



Lúc này, Tô Mộc không có ở bên cạnh Diệp An Bang, tất nhiên cũng không biết hắn rốt cuộc đang suy nghĩ như thế nào. Đoán chừng trong lòng chắc sẽ cảm giác không được thoải mái. Dù sao mình xuất thân là bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy. Nhưng Tô Mộc tin tưởng theo thủ đoạn của Diệp An Bang, cho dù bộ tổ chức Tỉnh ủy hiện tại đổi bộ trưởng, hắn đối với chuyện của tổ chức bộ vẫn có thể có đủ ảnh hưởng.



Thôi đi. Chuyện cấp tỉnh bộ thật sự quá mức xa xôi. Đợi đến khi mình tới tầng cấp đó lại nói sau.



Tô Mộc nhìn lướt qua Chốn Đào Nguyên. Hắn đang suy nghĩ chung quy phải tới lúc nào mới biết rõ nội tình ở đây, đồng thời lái xe về phía huyện Hoa Hải. Đêm đó hắn bị Âu Dương Nghị Tranh gọi ra như vậy, nhưng ngay cả một chút cơm cũng không ăn, cảm giác thật sự đói bụng. Tô Mộc trong tình trạng đang bị đối, lái xe cũng rất nhanh. Chờ sau khi đến thị trấn, hắn liền tùy tiện tìm quán cơm, đi vào gọi một suất ăn, rồi bắt đầu ăn như sói như hổ.



Reng reng reng!



Đúng lúc này Lô Đào gọi điện thoại tới. Tô Mộc nhận nghe. Chỉ có điều hắn không nghĩ đến phía bên Lô Đào truyền đến tin tức khiến Tô Mộc khiếp sợ. Cho nên hắn không hề suy nghĩ, nói ra vị trí của mình, bảo Lô Đào và Sở Tranh chạy tới đó.



– Có chút ý tứ!



Tô Mộc hồi tưởng lại những lời Lô Đào vừa nói, khóe miệng cong lên, lộ ra một tia nghiền ngẫm. Tất cả đã phát triển, còn thật sự phát triển theo hướng mình suy nghĩ. Đã biết lần này Lưu Á không thể không hành động. Nhưng thật không ngờ Lưu Á cũng dám chơi một chiêu lớn như vậy. Thời gian chính là sinh mạng. Trong thời gian trước mặt, sợ rằng Lưu Á cũng không có nhiều thời giờ, đi vào trong thành phố tới các ban ngành có liên quan để kiểm chứng.



Nhưng điều này cũng có thể nhìn ra, Lý Tuyển đối với mình thật sự không hài lòng. Bằng không cũng sẽ không ngầm đồng ý để chuyện như vậy phát sinh!



Tô Mộc ăn uống bình thường. Đợi sau khi ăn xong, cảm giác còn chưa no, lại gọi một bát nữa. Ngay lúc hắn đang chậm rãi ăn, Lô Đào và Sở Tranh lại tới. Ở trên đường, Sở Tranh đã qua Lô Đào biết chuyện xảy ra, thầm cảm thấy giật mình. Bài báo như vậy nếu thật sự đưa tin ra ngoài, nhất định sẽ nảy sinh ảnh hưởng tồi tệ. Về phương diện này, người bị ám chỉ là ai, chỉ cần có chút đầu óc, đều có thể nhìn ra.



Đúng là một chiêu điên cuồng!



– Huyện trưởng, đây là bản khắc của tờ báo hoa Hải sáng ngày mai mà tôi đã thông qua quan hệ lấy được!



Tiêu đề chính là do Hoàng Năng ban tuyên truyền huyện ủy viết ra. Chính là luận mua danh chuộc tiếng và tác phong thực sự cầu thị.



Lô Đào vội vàng đưa tờ báo tới.



Thật ra hiện tại đã hơn mười một giờ khuya. Thời điểm này, báo sẽ phát hành vào ngày hôm sau đã sớm được in ra. Đợi đến khi lúc rạng sáng, sẽ đưa tới các cửa hàng bán báo và các cơ quan trực thuộc huyện. Phải biết rằng nhật báo Hoa Hải được tất cả các cơ quan ban ngành trong huyện Hoa Hải đặt. Đây đã là một loại quy định ai cũng biết. Vào lúc này Lô Đào muốn một tờ báo như vậy, thật sự không có gì khó khăn.



Tô Mộc tùy ý mở tờ báo ra, đảo mắt nhìn qua. Sau khi phát hiện tiêu đề bắt mắt như vậy, khóe miệng khẽ nhếch, bắt đầu vừa ăn vừa cẩn thận đọc. Từ trên mặt Tô Mộc, anh sẽ không phát hiện ra bất kỳ sự khác thường nào. Đừng nói là phẫn nộ, cho dù là tức giận cũng không có. Hắn dường như rất nhàn nhã ăn mì xem báo, phong độ như đại tướng. Lô Đào ban đầu có chút bất an tâm, hiện tại đã trấn tĩnh lại.



Tô Mộc còn không sợ, Lô Đào cần khủng hoảng sao?



Nhìn phong phạm Tô Mộc, nhìn lại mình, biết trong chuyện này mình có phần thất thố, thật sự không thể so sánh được. Thảo nào Tô Mộc có thể trở thành huyện trưởng. Mà mình cho tới hiện tại chỉ là chủ nhiệm văn phòng chính phủ huyện. Nếu như thật sự không nghĩ ra biện pháp rèn luyện tâm tính, vậy tiền đó thật sự quá xa vời.



Đợi đến khi Tô Mộc xem xong, Sở Tranh liền trầm giọng nói:



– Huyện trưởng, bài báo như vậy rõ ràng chính là một sự lừa gạt. Cái gì gọi là phải đề phòng có vài đồng chí lãnh đạo không để ý hình tượng của bản thân, đi dát vàng lên mặt mình! Cái gì gọi là làm người phải biết giữ lấy bổn phận, khiêm tốn làm việc, không thể bởi vì chỉ chịu trách nhiệm đưa xuống, liền được tuyên truyền thành anh hùng can đảm! Huyện trưởng, đây rất rõ ràng, rõ ràng chính là đang ám chỉ! Hơn nữa thông tin đưa lên trong bài báo không đề cập tới những thiếu nữ bị mất tích, còn có ý mượn các cô ấy để làm mưa làm gió. Những lời lẽ như vậy, thật sự không biết vì sao phía bên ban tuyên truyền huyện ủy lại xét duyệt thông qua! Thật sự không biết biên tập của nhật báo Hoa Hải xã bọn họ làm ăn thế nào không biết!



Không trách được tâm tình Sở Tranh kích động như vậy. Thật sự bởi vì chuyện rốt cuộc thế nào, Sở Tranh biết rõ. Nếu như chuyện này không nhờ có Tô Mộc, vậy kiên quyết đừng mong có thể phá được trong thời gian ngắn như vậy. Mà bây giờ ở chỗ này, không ngờ lại nói Tô Mộc thành hạng người mua danh chuộc tiếng, biến tuyên truyền thành Tô Mộc cố ý điểm tô cho đẹp mình. Hành vi ám chỉ rõ ràng như vậy, Sở Tranh không thể không oán giận!



Nhưng Sở Tranh không dám nói trắng ra, không dám nói bài báo này rõ ràng chính là đang ám chỉ Tô Mộc!



– Huyện trưởng, bài báo như thế này không chỉ có ở trong huyện Hoa Hải chúng ta. Tôi nghe người của tòa soạn báo bọn họ nói, ngày mai còn có thể phát tới huyện lân cận, thậm chí còn đưa tới thành phố!



Lô Đào nhỏ giọng nói.



– Như vậy sao...



Tô Mộc mỉm cười nói:



– Như vậy nhật báo Hoa Hải được rất nhiều người đọc sao? Thật sự có phạm vi đọc lớn như vậy sao?



– Không! Theo tôi được biết, nhật báo Hoa Hải chỉ giới hạn ở trong các cơ quan chính đảng của huyện Hoa Hải chúng ta. Thật ra huyện trưởng ngài cũng biết, bài báo mang tính chất như vậy, không có gì ngoài bản huyện. Ở địa phương khác căn bản không có khả năng lưu thông. Những nơi khác cũng sẽ không quan tâm tới tình hình của huyện Hoa Hải chúng ta!



Lô Đào nói.



– Vậy lần này thật ra là một cơ hội có thể tuyên truyền cho nhật báo Hoa Hải!



Khóe miệng Tô Mộc cong lên.



– Huyện trưởng, bọn họ làm vậy rõ ràng chính là đang bịa đặt sinh sự, là nói xấu! Nhất là Hoàng Năng, người của ban tuyên truyền đã viết bài báo kia. Tôi kiến nghị phải tiến hành điều tra rõ ràng về hắn! Người như hắn, ở dưới tình huống không có chứng cứ, viết ra bài báo như vậy, thật sự là hồ đồ!



Lô Đào trầm giọng nói.



– Được rồi!



Tô Mộc cười đặt tờ báo xuống, đảo mắt nhìn qua Lô Đào và Sở Tranh.



– Hai người đang khuya chạy đến, chắc hẳn cũng đói bụng rồi? Vừa lúc, tô mì này tôi còn chưa ăn tới. Trong lúc bất chợt muốn uống một chút. Như vậy đi, chúng ta ở trong này, tùy tiện chuẩn bị chút ít thức ăn, cùng chai rượu uống một chút.



Sau khi nghe hắn nói xong, Sở Tranh và Lô Đào liền sửng sốt!



Chuyện gì xảy ra vậy? Tô Mộc tại sao lại hoàn toàn không nóng nảy? Còn muốn ở chỗ này uống rượu? Tôi ngất. Hắn thật sự bình tĩnh sao? Ngay cả Sở Tranh cũng không biết trong lòng Tô Mộc đang suy nghĩ như thế nào! Phải biết rằng, bài cáo như vậy chỉ cần ngày mai báo chí phát ra ngoài, sẽ gây ra ảnh hưởng tồi tệ. Đến lúc đó, theo tình cảnh dân chúng hiện tại không biết rõ ràng, nhất định sẽ tiến hành đổ lỗi đối với Tô Mộc! Tô Mộc thật vất vả mới tích lũy được chút uy vọng, chỉ sợ cũng sẽ hoàn toàn biến mất.



Hiện tại để nhật báo Hoa Hải rút lại, vẫn có khả năng!



Nếu như thật sự chậm trễ, vậy phải làm sao bây giờ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK