Giống như Tô Mộc và Hoàng Phủ Thanh Phong.
Không sai, Hoàng Phủ Thanh Phong là mỹ nhân, nhưng vậy thì thế nào? Tô Mộc thực sự không thích giao thiệp với loại người có thân phận bối cảnh thần bí, nói thêm nửa câu với người đó, Tô Mộc cũng sẽ cảm giác được đối phương đang thử thăm dò mình. Hơn nữa hiện tại Hoàng Phủ Thanh Phong toát ra loại thái độ cao ngạo khiến cho Tô Mộc có cảm giác buồn nôn. Mặc dù nói hai người lúc trước từng gặp mặt một lần, nhưng cũng xem như không tệ.
Nhưng hiện tại Hoàng Phủ Thanh Phong cũng không khỏi quá đề cao mình.
Ngươi nói cái gì chính là cái đó, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi có thể tùy ý động đến bọn Tôn Nguyên Thắng, ta thật sự không tin ngươi dám tùy ý đụng đến ta. Phải biết rằng hiện tại trên người Tô Mộc mang theo súng không nói, trọng yếu hơn là thân phận của hắn cũng trở nên bất đồng so với trước kia. Cho dù chỉ là nhân viên ngoài biên chế, cũng phải nhìn là ngoài biên chế chỗ nào. Có thân phận như vậy, ngươi đụng đến ta thử xem!
Thật ra thì ngay cả Tô Mộc cũng không biết, hỏa khí như vậy là từ chỗ nào bốc ra, có cần thiết như vậy không?
Nhưng chuyện đã phát triển đến mức độ này!
Hoàng Phủ Thanh Phong nhìn chằm chằm Tô Mộc, trong nháy mắt vẻ tức giận chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó liền trực tiếp nói:
– Anh muốn Mão Quan đúng không? Được, hiện tại tôi có thể chuyển nhượng Mão Quan cho anh. Thế nào? Nếu như vậy. Chuyện này có thể coi như xong?
– Ha ha!
Tô Mộc nhìn vẻ mặt Hoàng Phủ Thanh Phong có chút tức giận không nhịn được cười lớn lên. Sau khi cười xong, lại không còn để tâm tới tất cả cảm xúc kỳ quái vừa rồi, mỉm cười nói:
– Hoàng Phủ tiểu thư, kết quả xử lý vừa rồi tôi thực sự rất hài lòng. Thật ra chuyện này nói ra là tôi không đúng, bởi vì tôi, cho nên mới khiến Tôn Nguyên Thắng gây chuyện trên địa bàn của cô, liên lụy đến danh dự của Mão Quan. Vừa rồi tôi nói như vậy chỉ là muốn nhìn xem cô có tức giận hay không, xem cô khi tức giận sẽ như thế nào. Kết quả tôi rất hài lòng. Ha ha, Hoàng Phủ tiểu thư, chuyện này coi như xong, tôi đi đây!
Nói xong Tô Mộc đứng dậy, bước ra phía cửa, chẳng qua khi hắn vừa định mở cửa, Hoàng Phủ Thanh Phong bất chợt hô lên:
– Đợi đã. Anh còn chưa nói, thấy tôi tức giận, anh có cảm giác gì.
– Cao hứng!
Tô Mộc nói thẳng, khi mở cửa, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi, cười lớn nói:
– Bởi vì như vậy chứng minh cô là một con người bình thường, tôi thích người như vậy, không thích người máy lạnh như băng. Hoàng Phủ tiểu thư, có chỗ nào đắc tội kính xin cô thông cảm!
Phụt!
Khi trong phòng chỉ còn lại một mình Hoàng Phủ Thanh Phong, nàng bất chợt cười khúc khích, nhưng ngay sau đó thân thể cũng bắt đầu lay động, ban đầu thanh âm rất nhỏ. Sau đó càng lúc càng lớn, cho đến khi cười ngửa cười lui, trực tiếp ngã sấp trên ghế sa lon.
– Tô Mộc, tôi phát hiện anh càng ngày càng thú vị, tôi thấy hứng thú với anh rồi đấy!
– Huynh đệ, thế nào rồi? Cô ta có làm khó cậu hay không?
Lý Nhạc Thiên nhìn thấy Tô Mộc đi ra gấp giọng hỏi.
– Làm khó tôi? Tại sao muốn làm khó tôi? Vừa rồi tôi không làm sai chuyện gì cả.
Tô Mộc mỉm cười nói.
– Nói cũng đúng, hắc hắc, được rồi, không nhắc đến Hoàng Phủ tiểu thư nữa, Tôn Nguyên Thắng và Đồng Phương bây giờ thật sự có chuyện vui rồi, phát sinh chuyện như vậy, cũng không biết là người nào truyền video lên trên mạng, còn rất rõ ràng. Hiện tại tôi thật sự rất muốn nhìn thấy sắc mặt của Tôn Nguyên Thắng khi bị cưỡng bức sẽ như thế nào.
Lý Nhạc Thiên cười nói.
– Ai bảo hắn muốn hãm hại tôi, đáng đời bị như vậy!
Tô Mộc bình tĩnh nói.
– Nhưng không biết lần này có thể chọc ra rắc rối gì hay không, không sao cả, dù sao cũng không phải chuyện của chúng ta, cho dù náo lớn, nếu không có chứng cớ ai dám động đến chúng ta. Nếu dám động đến, hắc hắc, tôi sẽ lý luận với bọn họ, đoàn luật sư của tôi đã sớm giữ lực chờ đợi rồi. Nhiều ngày như vậy, bọn họ cũng sắp bị đè nén muốn phát điên rồi.
Lý Nhạc Thiên cười nói.
– Được rồi, đừng nghịch nữa, đi thôi, lúc này rời đi vẫn hơn.
Tô Mộc nói.
– Được, buổi tối cậu định đi đâu?
– Trở về chỗ thầy giáo, ngày mai tôi sẽ rời khỏi kinh thành, sau này sợ rằng sẽ rất chuyên cần tới đây, cho nên không cần thiết đi chỗ khác. Hôm nay tôi cũng đã làm xong thủ tục nhập học, dù thế nào cũng phải đi gặp thầy.
Tô Mộc nói.
– Được!
Lý Nhạc Thiên thật sự cảm thấy rất bội phục Tô Mộc, phải biết rằng cho dù hiện tại hắn làm kinh tế, phát triển công ty giải trí Lý thị mạnh mẽ như vậy, nhưng tất cả những gì Lý Nhạc Thiên chịu trách nhiệm đều là trù tính kinh doanh, còn kiến thức kinh tế chuyên nghiệp, hắn thật sự không hiểu. Nhưng Tô Mộc thì sao? Cũng không biết đầu hắn lớn thế nào, làm sao có thể tinh thông mọi thứ như vậy.
Người với người, thật sự không thể so sánh!
Sau khi hai người rời đi, trong một chiếc xe hơi đậu ven đường, Tôn Nguyên Thắng cũng được đón đi. Lúc này hắn đang điên cuồng cầm điện thoại hét lên.
– Anh, anh nhất định phải làm chủ cho em, Hoàng Phủ Thanh Phong thật sự không hề nể mặt anh, cô ta chẳng những không nể mặt, còn chà đạp trên mặt đất, càng làm cho người ta tức giận chính là cô ta lại dám nói xấu Tôn gia ta. Cô ta là thứ gì chứ, cho dù Hoàng Phủ gia thật sự có lợi hại như vậy, cũng không thể đối đãi với chúng ta như vậy? Em mặc kệ, nếu anh không xả giận cho em, em sẽ điên lên mất!
– Tôi biết rồi!
Tôn Nguyên Bồi nói.
– Anh, em chờ tin tốt của anh!
Tôn Nguyên Thắng cúp điện thoại, nhe răng cười:
– Tô Mộc, Lý Nhạc Thiên, sớm muộn gì ta sẽ cho các ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết! Hoàng Phủ Thanh Phong chết tiệt, con tiện nhân này, lại dám cho người tháo bỏ cánh tay của ta, ta sẽ tàn nhẫn giày xéo ngươi tới chết. Ta cũng không tin, một cô gái yếu đuối như Hoàng Phủ Thanh Phong ngươi có thể làm khó dễ được ta? Ta sẽ báo thù!
Trong đời phát sinh chuyện như vậy, thật sự là vô cùng nhục nhã, khó trách Tôn Nguyên Thắng thất thố như thế!
Sau khi Tôn Nguyên Bồi cúp điện thoại, chân mày hắn cũng nhíu chặt. Tôn Nguyên Thắng có chuyện gì cũng tìm mình, hắn sẽ rất ít khi tìm cha hắn là Tôn Văn Nhạc. Bởi vì Tôn Nguyên Thắng biết, chuyện đó mình có thể giúp đỡ giải quyết, cũng không muốn đi gây phiền toái cho Tôn Văn Nhạc. Chẳng qua trong điện thoại vừa rồi, hắn có thể rõ ràng cảm giác được Tôn Nguyên Thắng đang có chuyện giữ lại, nhưng chuyện có thể làm cho Tôn Nguyên Thắng không nói ra như vậy, chẳng lẽ là ẩn tình khó nói sao?
Khi Tôn Nguyên Bồi đang suy nghĩ có nên thật sự gây chiến hay không, điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên, sau khi nhìn thấy người gọi đến là ai, hắn vội vàng nghe máy:
– Cha, có chuyện gì mà cha lại gọi điện thoại cho con?
– Làm sao ta lại gọi điện thoại cho con à, Bồi nhi, con cũng biết, cha kỳ vọng rất lớn vào con. Cũng chính vì như vậy, cho nên chuyện liên quan đến Thắng nhi, lần nào ta cũng kêu con đi làm. Nhưng hiện tại thì sao? Nhìn con quản giáo Tôn Nguyên Thắng làm ra chuyện mất mặt gì, chẳng lẽ con không biết một khi video như vậy xuất hiện, sẽ mang đến bao nhiêu tai họa cho Tôn gia chúng ta hay sao?
Tôn Văn Nhạc tức giận nói.
Tôn Nguyên Bồi thật sự bị mắng đến mức đầu óc choáng váng, chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Tôn Văn Nhạc biết nhanh như vậy sao! Nếu biết rồi, cũng nên đứng về phía mình nói giúp không phải sao, tại sao nghe ý tứ Tôn Văn Nhạc chính là giúp người khác giải vây? Nếu là như vậy, chuyện này thật sự nguy hiểm rồi.
Chẳng lẻ Tôn Văn Nhạc biết điều bí mật Tôn Nguyên Thắng vừa rồi không nói ra?
– Cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tôn Nguyên Bồi gấp giọng hỏi.
– Mở máy tính, tìm từ “cửa hoa cúc” sẽ biết!
Tôn Văn Nhạc nói ra lời này cũng cảm thấy ác tâm.
Nếu như không phải biết người kia thật sự là nhi tử của mình, Tôn Văn Nhạc quả thật muốn đập nát máy tính. Đây là chuyện hư hỏng gì chứ, tại sao Tôn Nguyên Thắng cứ khiến người thân suốt ngày phải lo lắng như vậy?
Tôn Nguyên Bồi vội vàng mở máy tính, khi hắn tìm kiếm chữ “cửa hoa cúc”, video hiện ra khiến hắn có cảm giác như bị sét đánh trúng người, trong một giờ ngắn ngủi thậm chí có mấy trăm vạn người xem và download, điều này ý nghĩa như thế nào? Ý nghĩa chuyện này đã không thể khống chế, mà còn tiếp tục phát triển, nếu như vậy thì sẽ có người chết.
Dĩ nhiên là như vậy!
– Cha, làm sao bây giờ? Chuyện này có ảnh hưởng đến cha hay không?
Tôn Nguyên Bồi gấp giọng nói.
Tôn Nguyên Bồi là người rất có con mắt chính trị, biết nghĩ đến người ảnh hưởng đầu tiên chính là Tôn Văn Nhạc, điểm này thật ra khiến Tôn Văn Nhạc tương đối hài lòng. Tôn Văn Nhạc cố gắng khống chế tâm tình, nói:
– Không ảnh hưởng đến ta, nếu thông qua chuyện như vậy muốn kéo cha xuống, vậy cha con không phải quá vô dụng hay sao? Chẳng qua chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến Thắng nhi, cha đoán nó bây giờ đang không còn sức lực. Đợi đến khi nó tới tìm con, con hãy cố gắng trấn an nó.
– Vâng, con biết phải làm sao.
Tôn Nguyên Bồi thấp giọng nói:
– Cha, chuyện này liên lụy đến Hoàng Phủ Thanh Phong...
– Cha đã nói đừng gây chuyện trên địa bàn của Hoàng Phủ Thanh Phong, là lỗi của Thắng nhi, không thể trách người khác, chuyện này con cũng đừng tìm Hoàng Phủ Thanh Phong gây phiền toái, cô ta rất phức tạp.
Tôn Văn Nhạc dừng lại, sau đó từ trong miệng toát ra một câu ngoan độc.
– Nhưng chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy, ta sẽ ngắm bắn cha của Lý Nhạc Thiên, Tô Mộc ta sẽ càng không bỏ qua, Bồi nhi, con hãy toàn lực ra tay cho ta, mau sớm đánh ngã Tô Mộc! Nghĩ hết biện pháp, hậu quả ta sẽ gánh chịu!