- Ngự Thiện Dương Thang của chúng tôi chính là hương vị này, chúng tôi đã có được trăm năm lịch sử, chưa từng có ai chê trách qua, anh có ý gì?
- Sao vậy? Ý của ông muốn nói tôi lừa ông sao? Tôi không uống được canh dê của các ông, không được, các người phải xin lỗi tôi!
Khi thanh âm ồn ào vang lên, Dương Gia Học đã ngồi không yên:
- Tô bí thư, tôi đi qua xem là chuyện gì xảy ra!
- Đi thôi!
Tô Mộc thản nhiên nói.
Đợi sau khi Dương Gia Học rời khỏi phòng, Tô Mộc cũng không có ý rời đi mà ngồi yên lắng nghe. Dù sao nơi này cũng không cách âm, mà Ngự Thiện Dương Thang chính là chiêu bài Tô Mộc muốn truyền bá ra ngoài quảng cáo cho ẩm thực huyện Ân Huyền, tuyệt đối không cho phép người khác tùy tiện vu tội. Ai dám làm như thế, chính là gây hấn với kế hoạch của hắn.
Diệp Tích cũng cảm thấy hứng thú, nàng cũng rất muốn nhìn xem rốt cục là ai bá đạo không nói lý lẽ như thế.
Phòng bên cạnh.
Khi Dương Gia Học đi qua, phát hiện bên trong ồn ào một mảnh, trên mặt đất còn một chén canh bị đổ ập dưới sàn, nhìn qua thật hỗn độn.
Từ khi quán nhà khai trương tới bây giờ chưa từng gặp qua tình huống như thé. Ai cũng biết danh tiếng lâu đời của Ngự Thiện Dương Thang, cho dù là đám côn đồ cũng từng tới đây dùng qua. Họ cũng chưa từng nghĩ tới đây nháo sự, ai cũng muốn có lộc ăn mà thôi. Mà bây giờ thì sao?
Thậm chí có người ngang nhiên gây chuyện không nói, còn ném chén canh xuống đất, rõ ràng là trắng trợn khiêu khích.
Cố Lang giống như con gà chọi, cao ngạo đứng ở đó, không hề có ý tứ muốn giải thích. Kha Duy cũng đứng bên cạnh, sắc mặt trầm thấp. Người nói chuyện chính là Trịnh Lập Hưng, hắn nhất định phải đem chuyện nơi đây xử lý tốt.
Nói thật, Trịnh Lập Hưng cũng không hề cảm thấy canh dê có gì không ngon, vẫn là hương vị mà hắn rất thích. Vì sao vào miệng Cố Lang lại biến thành chán ghét, còn hất đổ cả chén xuống đất, thậm chí đánh vỡ cả chén bát.
Nếu không phải Kha Duy cũng có mặt, Trịnh Lập Hưng thật không muốn quản loại chuyện hư hỏng này. Tên Cố Lang kia không phải có chút kiến thức của nước ngoài hay sao, lại xem thường mỹ thực của quốc gia chúng ta. Nếu xem thường thì đừng tới, đã tới còn gây ra động tĩnh như vậy, vậy tính cái gì? Thật sự nghĩ chúng ta dễ khi dễ hay sao?
- Lão Dương, ông thu dọn chút đi!
Trịnh Lập Hưng nói.
- Thu dọn? Tôi làm sao thu dọn? Trịnh cục trưởng, hôm nay cho dù ông ở đây tôi cũng phải đòi cách nói. Nếu tôi không làm rõ ràng, sau này tôi phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tôi phải gánh vác lên tai tiếng như vậy mở quán sao?
Trong vấn đề nguyên tắc, Dương Quán không hề có ý tứ thỏa hiệp, hắn nhìn chằm chằm Trịnh Lập Hưng, không hề nhường một bước.
- Thật là phiền toái, chúng ta đi!
Cố Lang nói.
- Cố tổng thanh tra, mời bên này!
Kha Duy vội vàng cười làm lành.
- Không được, không ai được đi, trước khi nói chuyện rõ ràng tôi xem ai dám đi ra khỏi đây!
Dương Quán quát lớn, ngăn ở cửa.
Sắc mặt Kha Duy tối sầm:
- Thái độ của ông thế nào vậy? Biết vị này là ai không? Đắc tội anh ấy, quán nhỏ của ông đừng mong tiếp tục mở cửa! Trịnh Lập Hưng, ông còn ngây ngốc ở đó làm gì, bảo hắn tránh ra!
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Dương Quán nghe được lời của Kha Duy, không còn cách nào nhẫn nhịn bi phẫn trong lòng. Nhục nhã như vậy còn khó chịu hơn cả tát vào mặt hắn. Toàn bộ tâm huyết của hắn đều đặt trong Ngự Thiện Dương Thang, hắn tuyệt đối không cho phép ai hủy diệt. Không cần biết là ai, hắn phải chiến đấu cho tới cùng.
- Ông rốt cục là quan làm việc cho dân, hay là quan làm việc cho nhị cẩu tử hán gian! Ngự Thiện Dương Thang của tôi đã mở cửa từ trăm năm trước, cho tới bây giờ chưa từng có ai có thể làm cho Dương gia chúng tôi đóng cửa. Hiện tại ông trái ngược, trực tiếp mở miệng đã đòi đóng cửa quán của tôi, tôi muốn hỏi, ông dựa vào cái gì làm như vậy?
Dương Quán lớn tiếng nói.
- Đúng vậy!
Dương Gia Học không hề chút ý khiếp đảm, nhìn chằm chằm Kha Duy, dùng di động trực tiếp quay chụp lại cảnh tượng trong phòng.
- Ông làm quan sao? Vị này tôi biết, là cục trưởng cục chiêu thương huyện Ân Huyền Trịnh Lập Hưng. Trịnh cục trưởng, tôi nghĩ muốn hỏi thăm, hắn rốt cục là ai? Hắn sao có thể nói ra lời như vậy? Ngự Thiện Dương Thang của chúng tôi làm sao vậy? Hắn muốn đóng cửa quán chúng tôi sao?
- Anh làm gì vậy? Lập tức tắt di động!
Kha Duy quát lên, niên đại này internet vô cùng phát đạt, chuyện như vậy nếu rơi lên mạng, mặt mũi Kha Duy chẳng những mất hết, càng quan trọng là sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn.
- Đây là chuyện gì xảy ra? Kha cục trưởng, vừa rồi ông còn dám tuyên dương hoàn cảnh đầu tư ở đây sao? Công ty Tinh Nguyệt chúng tôi nếu tới đây đầu tư, tôi xem ngay cả an toàn tối thiểu cũng không thể cam đoan đi?
Cố Lang khinh thường nói.
- Sẽ không, tuyệt đối là không!
Kha Duy vội nói, trừng mắt nhìn Trịnh Lập Hưng:
- Chuyện này nhất định phải lập tức giải quyết đi!
Giải quyết? Ông nói thật dễ nghe, tôi làm sao giải quyết! Người ta đã nói, cũng bởi vì chén canh không giống hương vị của hán gian nước ngoài, lại đi hất chén canh của người ta không nói, còn muốn người ta nhận lỗi. Dưới gầm trời này có đạo lý như vậy sao? Không ai buộc ông tới đây, ông không thích ăn thì ông đi, ông làm vậy là hành vi gì chứ?
Nhưng quan lớn một cấp đè chết người, nghĩ nếu vì chuyện này ảnh hưởng tiền đồ của mình, Trịnh Lập Hưng thật không muốn chứng kiến.
- Lão Dương, ông lập tức tránh đường đi, ông đừng trộn lẫn vào chuyện này. Chuyện này cứ như vậy đi, dù sao ông cũng đâu có tổn thất gì phải không? Nhanh lên, nếu ông còn cứng rắn, chỉ sợ quán của ông sẽ bị yêu cầu đóng cửa!
- Vậy sao?
Nhưng đúng lúc này một thanh âm trào phúng vang lên:
- Tôi muốn nhìn xem, ở trong huyện Ân Huyền của tôi, ai có lá gan như vậy, dám lăng nhục người trong huyện chúng tôi? Đóng cửa Ngự Thiên Dương Thang, thật sự nghĩ mình là thổ bá vương nơi này hay sao? Chuyện gì cũng dám nói ra!
Khi Trịnh Lập Hưng nhìn thấy người vừa lên tiếng, chợt ngây ngẩn cả người.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc lại xuất hiện ở đây. Hơn nữa lời vừa rồi của Tô Mộc rõ ràng là làm chỗ dựa cho Dương Quán, nghĩ tới lời vừa rồi của mình, Trịnh Lập Hưng thật muốn tát cho mình mấy bạt tai. Sớm biết Tô Mộc ở đây, Trịnh Lập Hưng nhất định sẽ không nói ra lời như thế.
- Tô bí thư!
Trịnh Lập Hưng vội hô lên.
Dương Quán vội vàng tránh sang bên, nhìn Tô Mộc nói:
- Tô bí thư, bọn hắn thật khinh người quá đáng!
- Đúng vậy, thật khinh người quá đáng!
- Nháo sự trong huyện Ân Huyền chúng ta, lẽ nào lại như vậy!
- Đuổi bọn họ đi ra, vĩnh viễn đừng nghĩ vào trong huyện Ân Huyền chúng ta!
- Đem đám người này đưa lên mạng, dám bảo vệ hán gian, đè chết hắn!
Lúc này khách tới dùng cơm thật không ít, chuyện xảy ra vừa rồi họ đều nhìn thấy, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Kha Duy cũng không nghĩ tới sự tình phát triển tới bước này, nhưng khi hắn nhìn thấy người xuất hiện, vẻ mặt vẫn cao ngạo như thế. Ở trong lòng Kha Duy không có chút hảo cảm với Tô Mộc, bởi vì chuyện của Hầu Bách Lương, hắn đã tự mình dặn dò qua. Nhưng kết quả thì sao? Tô Mộc không hề có ý tứ châm chước, rõ ràng là không nể tình. Điều này đối với hắn mà nói, đã sớm ghi hận trong lòng.
Cho dù Kha Duy không ngờ Cố Lang nháo sự như vậy, nhưng khi nhìn thấy Tô Mộc, tâm tư của hắn xoay chuyển thật nhanh, một kế hoạch ác độc liền hình thành. Tô Mộc không phải lợi hại sao? Tốt, hắn sẽ khiêu khích Tô Mộc. Hắn thật không tin Tô Mộc dám xem thường Cố Lang. Nếu vậy hắn có thể mượn dao giết người.
- Tô bí thư!
Kha Duy ngạo nghễ nói.
- Kha cục trưởng, hạnh ngộ, lần này ông tới huyện Ân Huyền chúng tôi làm gì? Chẳng lẽ muốn mang tới cơ hội đầu tư cho chúng tôi sao?
Tô Mộc cười nói.
- Đương nhiên, lần này tôi mời Cố tổng thanh tra công ty Tinh Nguyệt tới khảo sát huyện Ân Huyền. Ai ngờ lại phát sinh chuyện như vậy, quán ăn này của các người thật kỳ cục, chẳng những đắc tội Cố tổng thanh tra còn không chịu xin lỗi, ngăn cửa không cho chúng tôi đi, hắn đây là ý gì, anh xử lý việc này đi!
Kha Duy sầm mặt nói.
Đáy lòng Tô Mộc khinh thường, thái độ người này vẫn như trước đây, thích vênh mặt hất hàm sai khiến người khác. Thật sự đem mình là lãnh đạo cấp thị, dám nói chuyện với mình như vậy.
- Nhà đầu tư? Ông nói đây là tổng thanh tra chấp hành công ty Tinh Nguyệt, muốn khảo sát đầu tư?
- Phải!
Kha Duy gật đầu nói.
- Nếu là như vậy, đầu tư như thế, không cần cũng được!
Một câu nói ra, toàn trường kinh hãi.