Thạch Đô thị là tỉnh thành tỉnh Yến Bắc, cho dù không có nội tình văn hóa lịch sử thâm sâu, nhưng vị trí của thành thị này vẫn khó thể bỏ qua. Ở trong vị trí quan trọng như vậy, là một trong những địa phương thắp sáng tiêu điểm của thành phố, câu lạc bộ Quý Tộc hoàn toàn xứng đáng với tên gọi của nó.
Nếu như nói Yến Xuân Lâu là đầu lĩnh của ngành ẩm thực, câu lạc bộ Quý Tộc chính là minh châu giải trí về đêm. Cho dù không phải do Trần Tiểu Long mở ra, nhưng hắn biết nơi này thuộc về ai.
Bên trong một phòng gần lan can.
Nơi này được thiết kế thật tỉ mỉ, chỉ đứng trên lầu hai là có thể quan sát hết thảy cảnh tượng trong đại sảnh, xem như là một nơi có tâm tư tinh diệu. Tô Mộc cùng Trần Tiểu Long đang ngồi nơi này, trước mặt có không ít rượu.
- Nói đi, rốt cục chuẩn bị lễ vật gì cho tôi đây?
Tô Mộc cười hỏi.
- Đây là của anh!
Trần Tiểu Long đưa qua chi phiếu của Lục Thừa đẩy tới trước mặt Tô Mộc.
- Có ý tứ gì?
Tô Mộc đảo mắt nhìn qua chi phiếu, khẽ nhíu mày.
- Đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn hối lộ anh, hơn nữa dựa theo thân phận địa vị bây giờ của anh, cũng không có gì đáng giá cho tôi hối lộ. Số tiền này của Lục Thừa bồi thường, vừa rồi không phải anh gặp được con trai của hắn nháo sự trong Yến Xuân Lâu sao? Đây là tiền nhận lỗi của hắn!
Trần Tiểu Long giải thích.
- Cái gì mà tiền bồi thường tiền nhận lỗi? Khoan đã, tại sao cậu có được số tiền nhận lỗi này, chẳng lẽ…?
Tô Mộc giật mình.
- Đã biết không có chuyện gì giấu được anh, đúng vậy, tôi là lão bản Yến Xuân Lâu. Lục Thừa dám để con hắn nháo sự ở chỗ của tôi, món nợ này tôi không tính với hắn thì tính với ai đây? Cho nên số tiền này xem như Yến Xuân Lâu đền cho anh, xem như phí an ủi đi!
Trần Tiểu Long nói.
Tô Mộc cầm chi phiếu, nghiền ngẫm cười nói:
- Tiểu tử, cậu thật sự là không đủ đạo nghĩa. Tôi thật không tin, dựa theo mạng lưới tình báo của cậu, cậu không biết người ngồi trong phòng là ai sao? Được rồi, chuyện này tôi biết không liên quan tới cậu là được. Cậu cầm chi phiếu đi, nếu tôi dám lấy, trở về sẽ bị Diệp chủ tịch mắng chết. Chuyện như vậy sau này đừng làm nữa.
Trong lòng Trần Tiểu Long chợt thả lỏng.
Thật sự nghĩ Trần Tiểu Long muốn cấp chi phiếu cho Tô Mộc sao? Hắn muốn thông qua phương thức này tìm hiểu thái độ của Diệp An Bang. Dù sao nói thế nào việc này đã phát sinh trong Yến Xuân Lâu.
Nếu để trong lòng Diệp An Bang có ấn tượng xấu với Yến Xuân Lâu, cho dù cha của Trần Tiểu Long là phó chủ tịch tỉnh, hắn cũng không được yên thân.
May mắn Tô Mộc đã nói chuyện đó không liên quan với Yến Xuân Lâu, nhờ vậy Trần Tiểu Long mới thấy yên tâm. Đừng tưởng rằng hành động như vậy là dư thừa, ở trong quan trường, trong xã hội, đôi khi có những chuyện mình làm cũng không thể gọi là vô ích.
Có đôi khi những động tác ai cũng cho rằng làm dư thừa, nhưng sẽ trực tiếp đem tiền đồ của người đó biến thành kết thúc! Nếu thật là vậy, Trần Tiểu Long sẽ bi kịch.
- Hắc hắc, Tô ca, anh nói một chút đi, anh định làm gì Ứng Giam Lục? Lại dám tìm anh gây phiền toái, đúng là liều lĩnh ngu xuẩn!
Trần Tiểu Long cầm chi phiếu, cười nói.
- Việc này cậu không cần nhúng tay!
Tô Mộc nói.
- Được, nhưng anh phải nhớ kỹ, có việc nhất định phải cho tôi biết!
Trần Tiểu Long cười lớn nói:
- Nói xong chính sự, hiện tại chúng ta uống cho vui chứ? Chờ một chút, để tôi gọi người vào. Chỉ có hai chúng ta đâu có vui gì, có phải hay không?
- Tôi…
Tô Mộc vừa định từ chối, có tiếng gõ cửa vang lên.
- Đúng là làm việc nhanh chóng, đã tới rồi sao?
Trần Tiểu Long còn tưởng quản lý muốn vào chào hỏi, nhưng khi hắn chứng kiến người kia, lập tức im lặng.
Sao lại là nàng?
Người vừa tới chính là Long Loan!
Nhắc tới Trần Tiểu Long nhận thức Long Loan, nhưng cũng không quan hệ thân mật. Sở dĩ nhận thức là do thân phận của hai người. Dù sao cha của Long Loan là bí thư chính pháp ủy tỉnh Long Chấn Thiên, Trần Tiểu Long sao không biết Long Loan?
- Long Loan? Sao cô lại ở đây? Chẳng phải cô đang ở trong trường sao?
Trần Tiểu Long kinh ngạc hỏi.
- Là tôi mời nàng tới đây!
Tô Mộc cười nói.
- Là anh?
Trần Tiểu Long ngoài ý muốn.
- Sao vậy? Tiểu Long ca, chẳng lẽ người làm em gái như tôi đây, muốn tới chỗ anh uống ly rượu mà anh cũng luyến tiếc mời sao? Nếu thật là vậy, tôi phải đi tìm Trần thúc nói chuyện này.
Long Loan nói.
- Sao có thể? Cô muốn thế nào đều được!
Trần Tiểu Long bất đắc dĩ, hắn không nghĩ tới Tô Mộc cũng nhận thức Long Loan. Trời đã khuya nhưng nàng vẫn tới đây gặp hắn, quan trọng nhất là Tô Mộc cũng không hề có vẻ để ý.
Điều này đã nói rõ vấn đề!
Sau lưng Tô Mộc đã có Diệp An Bang làm chỗ dựa, hiện tại còn nhìn thấy Long Loan xuất hiện, đây có thể nói cũng có quan hệ không kém với Long Chấn Thiên.
Nếu thật sự là như thế, đây chính là tin tức lớn trong quan trường tỉnh Yến Bắc, hắn nhất định phải nói với cha hắn. Miễn sau này khi cha làm ra quyết định gì, lại không biết nên làm sao mà làm mới tốt.
Không thể không nói, từ nhỏ sinh trưởng trong gia đình quan chức, Trần Tiểu Long vẫn có tính mẫn tuệ không kém.
- Vậy làm sao bây giờ?
Trần Tiểu Long hỏi.
- Cần làm gì thì làm, không phải anh đang muốn tìm người tới bồi rượu sao? Trực tiếp tìm là được. Nhưng chỉ bồi rượu, cũng không phải làm chuyện gì khác, chẳng lẽ còn sợ bị tôi nhìn thấy hay sao? Tôi chỉ có việc tìm Tô ca mà thôi.
Long Loan cười nói.
- Cô sớm nói không được sao, vậy tôi đi tìm đây!
Trần Tiểu Long rời khỏi phòng.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Tô Mộc nhìn qua Long Loan. Hôm nay nhìn nàng khác hẳn lần trước, nàng mặc chiếc áo tím, mái tóc buông xõa, nhìn qua thật nữ tính.
- Em nói đi, chuyện của Ứng Giam Lục là sao vậy? Anh còn tưởng rằng Long bí thư sẽ thu thập hắn một trận, vì sao đêm nay hắn lại xuất hiện tại Thạch Đô thị đây? Còn gây ra động tĩnh như thế!
Tô Mộc chuyển đề tài.
- Việc này em biết, là cha nói, nói là Lâm Giang Lễ tìm một vị lão lãnh đạo đã lui tuyến hai nhờ vả nói giúp. Mà vị lão lãnh đạo kia từng làm việc trong hệ thống chính pháp tỉnh Yến Bắc, cũng xem như từng có chiếu cố cho cha em. Hơn nữa lần này em cũng không bị thương, cho nên cha không tiếp tục truy cứu việc này.
- Nhưng cha của em cũng không phải có ý buông tha Ứng Giam Lục, cha cũng đã làm một sự tình. Về phần là chuyện gì, em cũng không rõ ràng. Chỉ là không nghĩ tới Ứng Giam Lục thật sự đánh chết nết không chừa, còn dám trêu chọc anh!
- Phải đó, nhất định xem anh là tiểu bạch kiểm dễ khi dễ!
Tô Mộc cười nói.
- Hì hì!
Long Loan bật cười khanh khách.
- Tiểu bạch kiểm mà như anh, không phải ai muốn khi dễ cũng làm được!
Long Loan khẽ cười nói.
- Phải a, thời đại này cho dù làm tiểu bạch kiểm, không có chút bổn sự cũng không được, đi ra hỗn sẽ bị người xem thường.
Tô Mộc nói đùa.
Đinh linh linh!
Ngay khi hai người đang trò chuyện, di động chợt vang lên.
Khi Tô Mộc nhìn thấy là ai gọi tới, vẻ mặt không khỏi ngưng trọng.
- Mộ Bạch, làm sao vậy?
Tô Mộc hỏi.
- Bí thư, đã xảy ra chuyện!
Mộ Bạch gấp giọng nói.
- Đừng có gấp, từ từ nói!
- Dạ, là như vậy…
Sau khi Mộ Bạch nói xong, sắc mặt Tô Mộc biến thành khó xem.
- Tôi sẽ lập tức quay về trong huyện!