Nói vậy, chức Phó huyện trưởng này của Mã Quốc Sơn còn có thể tiếp tục làm nữa hay không?
Hơn nữa trong đó còn có một ít chứng cứ vi phạm pháp luật của thương mại Tài Thiên. Điều này càng làm cho Mã Quốc Sơn biết rõ thái độ của Tô Mộc.
Bảo mình hiện tại nên nhân lúc còn có chút thời gian, tận dụng thời gian đi du ngoạn?
Tô Mộc rõ ràng chính là nói, tôi cho anh thể diện, anh tốt nhất tự mình từ chức. Nếu không, thật sự để tôi động thủ, tuyệt đối không cho anh trái cây ngon mà ăn. Lần này Tô Mộc thật sự muốn thông qua phương thức như vậy bắt mình lại, hắn chắc sẽ không để mình tiến vào đại biểu đại hội nhân dân toàn quốc. Nghĩ vậy, trong lòng Mã Quốc Sơn không khỏi cảm thấy thất vọng.
Thất vọng đối với Đổng Học Vũ!
Thủ đoạn của Tô Mộc đã là lão đạo như vậy, cho dù Chương Duệ quay ngược lại, hơn nữa Mạnh Vi Khiêm bí thư ủy ban Chính Trị và Pháp Luật huyện đến chống đỡ, Tô Mộc ở huyện Hoa Hải này lo gì không đứng dậy nổi? Đổng Học Vũ như vậy, bây giờ Mã Quốc Sơn thật mong có thể làm lại từ đầu, khiến Tô Mộc không để ở trong lòng như vậy.
Đây chính là sự chênh lệch của người làm quan!
Thôi đi. Nếu có thể lui ra mà giữ được thể diện như thế, chung quy vẫn tốt hơn so với bị bắt rất nhiều. Mã Quốc Sơn hiện tại thật sự có phần cảm ơn Tô Mộc. Tối thiểu Tô Mộc không thu thập mình giống như Lý Thiên Thạc. Bởi vì Mã Quốc Sơn biết, chỉ cần Tô Mộc muốn, tuyệt đối có năng lực làm như vậy.
Nghĩ đến Tô Mộc vừa nhấn mạnh tới thương mại Tân Thiên, trong lòng Mã Quốc Sơn trở nên kiên định. Mã Tiểu Khiêu không thể tiếp tục ở lại huyện Hoa Hải, bằng không thật sự sẽ gặp đại họa rơi xuống đầu. Cho dù hắn muốn thật sự thoát khỏi chuyện trước mắt, cũng phải rời khỏi nơi này. May là mình ở bên trong thành phố Tây Phẩm đã mua bất động sản, hiện tại đúng lúc cơ hội như vậy, trực tiếp rời khỏi huyện Hoa Hải, đi tới thành phố Tây Phẩm định cư.
– Tiểu Khiêu, là ba!
Sau khi niềm tin của Mã Quốc Sơn kiên định, hắn gọi điện thoại cho Mã Tiểu Khiêu.
– Ba, ba rốt cuộc thế nào?
Mã Tiểu Khiêu với giọng điệu cấp bách hỏi:
– Sao con nghe nói ba bị phòng công an huyện bắt giam? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Bọn họ làm sao dám giam giữ ba? Có phải Chương Duệ ăn tim báo gan hùm rồi hay không?
Mã Tiểu Khiêu đối với Đổng Học Vũ có thể không mấy tôn trọng, nhưng đối với lão tử Mã Quốc Sơn này, Mã Tiểu Khiêu vẫn rất tôn trọng. Huyết mạch, đây là huyết mạch. So với huyết mạch, các thân thích khác, đều chỉ đứng hàng thứ hai.
– Con bây giờ đang ở đâu?
Mã Quốc Sơn hỏi.
– Con hiện tại đang ở nhà, với mẹ. Ngày hôm qua mẹ đã khóc!
Mã Tiểu Khiêu nói.
– Vậy con đừng đi đâu, ở nhà chờ ba. Ba sẽ về ngay!
Mã Quốc Sơn phân phó nói.
– Được!
Sau khi Tô Mộc từ trong quán trà Hoa Vũ đi ra, ngồi vào bên trong xe, không để ý đến Mã Quốc Sơn suy nghĩ như thế nào nữa. Đường đã vạch ra cho hắn. Nếu như hắn thức thời, sẽ biết phải lựa chọn thế nào. Nếu không, Tô Mộc thật sự không ngại động thủ bắt Mã Quốc Sơn. Chỉ có điều nếu như thật sự làm như vậy, thật ra sẽ khiến người ta cảm giác mình có chút kiêu ngạo hống hách. Cho nên Tô Mộc mới có thể áp dụng loại biện pháp ôn nhu dùng rượu tước binh quyền này.
Hơn nữa phải biết rằng nếu như Mã Quốc Sơn trực tiếp áp dụng biện pháp như thế từ chức, đối với Đổng Học Vũ quả thực chính là một lần đả kích trầm trọng.
Đổng Học Vũ, làm phó huyện trưởng thường vụ chính quyền huyện, không ngờ suy nghĩ chủ quan không thể duy trì sự nhất trí đối với Tô Mộc. Đây là chuyện Tô Mộc tuyệt đối không có khả năng dễ dàng tha thứ. Ở trong giai đoạn huyện Hoa Hải đã bắt đầu phát triển lớn, hành động như vậy tuyệt đối phải bóp chết.
Không biết nếu như Đổng Học Vũ biết Mã Quốc Sơn sẽ chủ động từ chức, sẽ có biểu tình thế nào?
…
Trong một căn phòng sang trọng tại thành phố Tây Phẩm.
Căn nhà này thật sự rất xa xỉ. Không nói gì khác, chỗ như vậy một đêm sẽ tiêu gần một vạn đồng tiền phòng. Có thể nhìn ra được, nơi đây ở trong thành phố Tây Phẩm là xa xỉ và hiển hách như thế nào. Trên thực tế đây cũng là nguyên nhân nơi đây có thể được chân nhân Vọng Nguyệt lựa chọn.
Không sai. Người xuất hiện ở trong gian phòng này chính là chân nhân Vọng Nguyệt!
Chỉ có điều người đang đứng trước mặt chân nhân Vọng Nguyệt cũng không phải là ai khác, mà chính là Đổng Học Vũ.
Từ sau khi chân nhân Vọng Nguyệt rời khỏi thành phố Cổ Lan, cơ duyên xảo hợp liền đi tới thành phố Tây Phẩm. Chỉ có điều hắn căn bản kông biết Tô Mộc cũng xuất hiện ở nơi này. Cho nên lúc này hắn vẫn là bộ dạng thế ngoại cao nhân, nhìn Đổng Học Vũ thần sắc rất thản nhiên và xem thường. Tuyệt đối là phong thái cao nhân, thật sự khiến Đổng Học Vũ nơm nớp lo sợ.
Đổng Học Vũ là ai?
Tuy rằng hắn là phó huyện trưởng thường vụ huyện Hoa Hải, nhưng phải biết rằng Đổng Học Vũ cũng có một khuyết điểm, chính là mê tín. Thật ra chuyện như vậy ở trong quan trường cũng như trên thương trường là chuyện không có gì đặc biệt, đều hoàn toàn giống nhau. Bọn họ tin tưởng phong thuỷ có thể mang đến vận may cho mình. Giông như khi bố trí trong phòng làm việc, bình thường nên chú ý cái gì, Đổng Học Vũ đều sẽ tuân thủ thật tốt. Đổng Học Vũ thật sự mê tín tới cực điểm. Đối với thuật phong thuỷ như vậy, từ trong xương cốt đã vô cùng thích thú cùng sùng bái.
Nguyên nhân rất đơn giản. Đổng Học Vũ có thể đi đến tình trạng như bây giờ, chính là nhờ vào năm đó, một vị Âm Dương sư tìm cho nhà mình một thiên mộ cho phần mộ tổ tiên mới có thể thành công. Cho nên Đổng Học Vũ đối với thuật phong thuỷ chính là rất si mê. Giống như bây giờ, có thể gặp được chân nhân Vọng Nguyệt, Đổng Học Vũ cũng phải tốn số tiền lớn mới làm được. Không nói tới chuyện khác, chỉ riêng chi phí đã tốn hết năm vạn. Chỉ có điều Đổng Học Vũ lại cho rằng dù tốn nhiều tiền hơn nữa cũng đáng.
Chỉ cần có thể giúp đỡ mình vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt là được.
Bây giờ là buổi chiều, bên trong căn phòng đầy ánh sáng. Mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, khiến người ta có cảm giác rất thoải mái.
– Đại sư, giúp một tay. Chỉ cần đại sư có thể giúp tôi vượt qua cửa ải này, tôi tuyệt đối sẽ có hậu báo!
Đổng Học Vũ giọng điệu sốt ruột nói.
– Đổng phó huyện trưởng, trước khi anh tới đây, tôi đã tính một quẻ. Đoán không sai, gần đây trong quan trường, đường lớn anh không thuận. Có người tạo ra phiền phức cho anh không nói. Cái phiền toái này còn có thể khiến cho anh nửa bước khó đi. Thậm chí uy tín của anh đối với cấp dưới cũng sẽ giảm bớt không ít, đúng không?
Chân nhân Vọng Nguyệt ánh mắt yên tĩnh nói.
– Thần! Thật sự là thần, đại sư, chính là như vậy. Bây giờ tôi thật sự không biết nên làm gì? Cầu xin đại sư giúp tôi một chút. Gần đây tôi ở trong huyện, thật sự bị tiểu nhân hãm hại, uy vọng không lớn bằng trước kia, thật sự không biết nên làm như thế nào? Nếu như không có cách nào xoay người nữa, tôi nghĩ tôi thậm chí có có thể sẽ bị cách chức!
Đổng Học Vũ lo lắng nói.
Thật sự là thần sao?
Trong lòng chân nhân Vọng Nguyệt cười nhạt xem thường. Người trên quan trường có thể có chuyện gì? Đơn giản chính là hỏi thăm xem có thể thăng quan hay không? Nhìn vẻ lo lắng trên mặt Đổng Học Vũ, có thể nhìn ra được, hắn tuyệt đối không muốn thăng quan đơn giản. Nhất định là gần đây sống không tốt. Chuyện như vậy chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể biết được. Có nhất định phần làm ầm ĩ giả thần bí như vậy không? Chỉ có điều không sao. Tiền phòng đắt như vậy chung quy vẫn phải tìm người bỏ tiền.
– Tấm bùa này cho anh. Đây là do tôi hao phí vô số tâm huyết và tinh lực chế luyện thành. Chỉ cần anh treo tấm bùa này ở một chỗ khuất trong phòng làm việc, là có thể khiến anh gặp dữ hóa lành, khiến tất cả những người muốn cản trở anh đều sinh bệnh, bệnh nguy kịch!
Chân nhân Vọng Nguyệt thản nhiên nói. Vừa dứt lời, trên mặt bàn phía trước người xuất hiện một lá bùa màu vàng. Trong nháy mắt khi Đổng Học Vũ nhìn thấy tấm bùa này, trên mặt liền lộ vẻ sốt ruột.
– Đa tạ đại sư!
Đổng Học Vũ vội vàng giấu lá bùa giống như trân bảo kia đi, sau đó đứng dậy đặt một túi giấy tới trước mặt chân nhân Vọng Nguyệt.
– Đại sư, đây là tôi hiếu kính ngài, vẫn mong ngài cất cho!
Chân nhân Vọng Nguyệt trầm mặc không nói!
– Đại sư, vậy tôi xin cáo từ!
Nói Đổng Học Vũ liền xoay người rời khỏi đó. Chỉ có điều ngay khi Đổng Học Vũ gần đi tới cửa, có lẽ bởi vì tâm tình quá mức kích động, có lẽ bởi vì mắt nhìn sẽ có thể xoay người, hắn không ngờ nhỏ giọng lầm bầm ra một câu.
– Tô Mộc, lần này xem tôi còn đè bẹp anh được hay không!
Một câu nói như vậy, lập tức khiến chân nhân Vọng Nguyệt sửng sốt.
Tô Mộc, vừa rồi Đổng Học Vũ nói cái gì? Nói là Tô Mộc sao? Chẳng lẽ người nhằm vào Đổng Học Vũ chính là Tô Mộc sao? Có thể sao? Tô Mộc trước chính là chủ nhiệm ủy ban quản lý khu Cao Khai của thành phố Cổ Lan, hiện tại điều đến nơi đây làm huyện trưởng cũng là chuyện rất bình thường. Chỉ có điều thật hay giả vậy? Có cần phải trùng hợp như vậy không?
– Khoan đã!
Nghĩ tới đây chân nhân Vọng Nguyệt liền quả quyết nói. Đổng Học Vũ nhanh chóng xoay người, cẩn thận nói:
– Đại sư, còn có gì phân phó?
– Nếu đã giúp anh, vậy tôi để giúp anh tới cùng! Bây giờ anh viết tên của quan viên đã gây trở ngại cho con đường làm quan của anh. Tôi sẽ làm phép giúp anh trực tiếp đối phó với hắn!
Chân nhân Vọng Nguyệt thần sắc hờ hững nói.
– Đa tạ đại sư!
Đổng Học Vũ làm sao có thể từ chối được. Hắn mừng rỡ, vội vàng cầm một tờ giấy đặt gần đó viết tên Tô Mộc. Điều Đổng Học Vũ muốn chính là Tô Mộc trực tiếp cút đi. Cho nên những người còn lại thật ra không liên quan đến. Hắn viết tất cả tình hình hắn biết được về Tô Mộc ra. Trong này bao gồm cả nơi Tô Mộc từn công tác trước đó. Mấy chuyện này đều có thể dễ dàng tìm được khi muốn điều tra. Nói ví dụ như ngày sinh của Tô Mộc. Hắn biết chân nhân Vọng Nguyệt có lẽ sẽ dùng đến. Quả nhiên là như thế.
– Đại sư, chính là cái tên này!
Đổng Học Vũ nói.
– Tôi biết rồi, bây giờ anh có thể đi!
Chân nhân Vọng Nguyệt hờ hững phất tay một cái.
– Vâng!
Lần này Đổng Học Vũ thật sự không có ý dừng lại nữa, trực tiếp rời khỏi phòng. Sau khi đi ra ngoài, Đổng Học Vũ nắm chặt lá bùa trước ngực, trên mặt hiện ra vẻ kích động phấn khởi trước đó chưa từng thấy.
Đợi đến khi Đổng Học Vũ rời khỏi đó, chân nhân Vọng Nguyệt vội vàng cầm lấy tờ giấy kia. Vừa nhìn lướt qua, thần sắc cả kinh.
Thật sự là Tô Mộc!