Lôi Chính Nam cuồng ngạo như thế, cứ nói ra không chút che lấp gì cả. Mặc dù nói Lôi Chính Nam là tổng giám đốc công ty xây dựng, nhưng cuối cùng nội tình tên này vẫn không tốt, chỉ là gia hỏa tốt nghiệp trung học. Nếu như nói không phải ỷ vào Trần Mai Sử thì hắn chẳng thể lăn lộn tới mức này được.
Lại nói tới Trần Mai Sử sở dĩ đi chiếu cố Lôi Chính Nam không phải là không có tâm tư. Bản thân hắn không có con, mà Lôi Chính Nam bất kể nói thế nào cũng là con của anh hắn, là cháu ruột.
Chỉ cần hắn vận dụng tốt, gần đây Lôi Chính Nam sẽ sửa họ, một lần nữa là họ Trần gia. Mà hắn thực chất muốn lưu lại hương hỏa cho Trần gia, đối với Trần Mai Sử mà nói đây là chuyện trọng yếu nhất.
Nếu không Trần Mai Sử cũng không dung túng Lôi Chính Nam như thế!
Cá mè một lứa, thật đúng là cá mè một lứa!
Thời điểm Lôi Chính Nam nói ra lời này, sắc mặt Lý Tuyển muốn âm trầm bao nhiêu thì âm trầm bấy nhiêu. Thật không ngờ Lôi Chính Bắc lại lưu mạnh n như vậy, đại ca của hắn cũng không đáng tin cậy. Nhìn qua Lôi Chính Nam dù thế nào cũng là người có chút địa vị xã hội, nhưng càng như vậy thì càng làm cho cảm thấy chán ghét, đụng phải hai huynh đệ này nhục nhã, Lý Tuyển cũng cảm thấy tức giận khó nén.
- Ngươi vô liêm sỉ!"
Lý Tuyển phẫn nộ quát.
- Làm càn, dám nói thế với Lôi tổng, cô là ai?
Bàng Bàn lập tức không cam lòng quát to lên.
- Anh mới làm càn! Anh là ai, cho thấy thân phận đi!
Liễu Linh Lỵ đứng trước người Lý Tuyển trầm giọng nói.
- Tôi là ai?
Bàng Bàn ngạo nghễ đảo qua Liễu Linh Lỵ,
- Không có nghe rõ sao. Vậy thì vãnh tai lên mà nghe đi, tôi là Bàng Bàn, là sở trưởng đồn công an trấn Đại Lôi, biết vị này là ai không? Vị này chính là Lôi Chính Nam Lôi tổng, là xí nghiệp nổi danh nhất huyện Tà. Gia tài bạc triệu không nói, càng là người tốt, các người cũng dám công nhiên nhục mạ Lôi tổng như vậy, tôi chắc chắn phải bắt các người trở về.
Nói xong Bàng Bàn đi tới trước một bước, duỗi hai tay ra muốn bắt Liễu Linh Lỵ. Liễu Linh Lỵ làm sao mà ngu ngốc, dưới tình thế cấp bách định móc giấy chứng minh công tác ra, sau đó hô hoán.
- Tôi là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy huyện Hoa Hải. Vị này chính là bí thư huyện ủy huyện Hoa Hải. Bàng Bàn, anh ăn tim gấu gan báo, cũng dám động thủ với chúng tôi, có phản chán sống rồi không?
Ba!
Tất cả phát sinh quá nhanh, trong lúc Liễu Linh Lỵ né tánh, Bàng Bàn động thủ ác như vậy, hoàn toàn không chần chờ tát một cái, mà bàn tay đánh qua thì tiếng của nàng vừa dứt. Cả sân bãi lập tức lâm vào yên tĩnh chết lăng, chỉ còn tiếng gió lạnh thổi qua đồng cỏ, hoàn toàn không có âm thanh dư thừa nào cả.
Thiệt giả? Ta vừa rồi không có nghe lắm chứ? Nàng nói nàng là ai? Phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy huyện Hoa Hải! Mà nữ nhân này càng là bí thư huyện ủy huyện Hoa Hải? Thiệt giả? Thiệt giả? Thiệt giả?
Trong đầu Bàng Bàn không ngừng tự hỏi câu này.
Trực giác nói cho Bàng Bàn việc này có thể là thật, nhưng nếu nói là thật, chính mình làm sao bây giờ? Chính mình đã tát Liễu Linh Lỵ một cái, hơn nữa đánh còn rất mạnh nữa! Đây chính là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, bản thân mình đã đánh, nghĩ tới phiền toái sau lưng một cái tát này, trong nội tâm Bàng Bàn rất chột dạ, kìm lòng không được bắt đầu nhìn qua Lôi Chính Nam.
Lôi Chính Nam thời điểm này tâm tình cũng không khác gì Bàng Bàn cho lắm, nhưng cũng không có khủng hoảng như vậy. Khiếp sợ ban đầu qua đi, đáy lòng sinh ra cảm giác như đang bệnh, hắn muốn cảm giác chinh phục Lý Tuyển. Nghĩ tới nếu có thể chinh phục Lý Tuyển, một bí thư huyện ủy uyển chuyển hầu hạ dưới háng của mình, loại cảm giác này tuyệt vời nhất.
Càng nghĩ như thế, Lôi Chính Nam càng cảm thấy kích động.
Nếu không người như Lôi Chính Nam chẳng hiểu quan hệ lợi hại trong quan trường, chỉ biết ỷ vào quan hệ của Trần Mai Sử, sau khi lời ít tiền thì ở huyện Tà một phần ba mẫu đất muốn làm gì thì làm. Ếch ngồi đáy giếng bắt đầu dã tâm bành trướng, cảm giác này cũng là nguyên nhân bệnh trạng của Lôi Chính Nam.
- Linh Lỵ, cô thế nào rồi?
Lý Tuyển nhanh chóng hỏi Liễu Linh Lỵ.
- Liễu chủ nhiệm, ngài không sao chứ?
Lão Triệu vào lúc này từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, thật sự không phải hắn không muốn tiến lên, mà là căn bản cũng không có nghĩ tới Bàng Bàn lớn mật như thế.
- Bí thư, tôi không sao!
Trong mắt Liễu Linh Lỵ bắt đầu có nước mắt đảo quanh.
- Yên tâm, tôi sẽ lấy công đạo cho cô!
Thần sắc Lý Tuyển biến thành nghiêm túc, nếu như nói vừa rồi chỉ tức giận mà thôi, hiện tại Lý Tuyển đã thật nổi giận.
Liễu Linh Lỵ là ai? Đó là thư ký của nàng, sau khi cho thấy thân phận mà tên sở trưởng đồn công an này còn dám công nhiên tát mặt nàng, đây là ý gì? Đây chính là khiêu khích trần trụi, hoàn toàn không đặt Lý Tuyển vào mắt.
Trước đó thừa nhận nhục nhã, hiện tại lại khiêu khích, Lý Tuyển không bộc phát mới lạ..
- Bàng Bàn đúng không? Ông nhớ cho tôi, tôi sẽ làm ông trả cái giá bằng máu.
Lý Tuyển hung ác nói.
- Lôi tổng!
Bàng Bàn nhanh chóng nói ra.
Lôi Chính Nam nhìn Lý Tuyển, mỉm cười đi tới trước, trong tay nắm dây chó ngao Tây Tạng kéo tới gần. Mà vào lúc tới gần đã làm cho tâm tình tức giận của Lý Tuyển chậm rãi biến mất.
Không có cách nào, ai bảo con chó ngao Tây Tạng này uy mãnh như vậy, trong mơ hồ còn có thể nhìn thấy hàm răng có tơ máu. Nghĩ tới nếu con chó ngao Tây Tạng lao tới cắn chết mình, Lý Tuyển thật sợ hãi.
- Anh muốn làm gì? Tôi là bí thư huyện ủy huyện Hoa Hải, các người biết hành động này là thế nào hay không?
Lý Tuyển quát lên.
Dù trong nội tâm sợ hãi nhưng vẫn bảo trì trầm ổn.
- Quan uy thật lớn.
Lôi Chính Nam mỉm cười nói:
- Tôi nói phu nhân, cô nói cô là bí thư huyện ủy, vậy cô chính là bí thư huyện ủy. Cô ta nói mình là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, vậy có thể xem là thật hay sao? Tôi nói mình là chủ tịch thị ủy, bí thư thị ủy cũng được đấy, có thể làm gì tôi nào. Chúng ta nói chuyện làm việc cần chứng cớ đấy.
- Tôi có chứng minh công tác!
Liễu Linh Lỵ lớn tiếng nói.
- Có chứng minh công tác thì thế nào? Đầu năm nay cái gì mà không thể làm gì, hơn nữa kỹ thuật làm giả cao như thế, cô cho tôi cái giá, tôi cái gì cũng có thể làm giả cho cô xem.
Lôi Chính Nam khinh thường nói.
- Đúng, các người giả danh lừa bịp. Gần đây tôi nghe nói có hai nữ nhân chuyên cầm giấy tờ giả đi lừa đảo, nói không chừng là các người đấy.
Hai mắt Bàng Bàn tỏa sáng nói ra.
Đây là chơi xấu điển hình.
Đây mới thật là lưu manh!
Thật sự không ngờ còn có người như vậy, Lý Tuyển cảm thấy trong lòng đầy lửa giận, không biết nên phát tiết ra như thế nào. Ai nghĩ tớiLôi Chính Nam không có ý ngừng lại mà còn tiếp tục.
- Tôi nói các người là nhân viên chính phủ thì tính sao? Chúng ta đang ở trên công trường đấy, nhàn rỗi không có việc gì cầm súng hơi chơi, còn cho chó ngao Tây Tạng đi săn, chuyện này phạm pháp sao? Các người xuất hiện ở đây, còn ngang ngược với chúng tôi, chúng tôi không truy cứu các người tự tiện xông vào địa phương riêng của tôi, còn kêu gào với tôi. Các ngươi có tư cách kêu gào sao?
Lôi Chính Nam trả đũa.
Súng hơi?
Lý Tuyển nhìn qua họng súng đen ngòm, nói:
- Đây là súng hơi sao? Anh nói cho cẩn thận, trong nơi này làm gì có súng hơi, đây là súng săn.
- Tôi nói súng hơi là súng hơi, tôi cầm súng của tiểu hài tử chơi đùa, nó là món đồ chơi. Chỉ là làm nó giống quá mà thôi, như thế nào đây? Chẳng lẽ mắt cô có vấn đề, chẳng lẽ còn muốn tôi trị hay sao?
Lôi Chính Nam cười cười.
Gâu gâu!
Tiếng nói vừa dứt, chó ngao Tây Tạng trong giây lát sủa to, tiếng sủa này rất uy mãnh, làm cho người ta bị trùng kích thị giác thật lớn, không nói Lý Tuyển, ngay cả Liễu Linh Lỵ cũng không dám đi lên.
Lão Triệu cảm thấy bắp chân mềm nhũn, với tư cách một lái xe thời điểm này lão Triệu không đi lên bảo vệ Lý Tuyển, lão Triệu không biết chính vì chi tiết nhỏ này mà nội tâm Lý Tuyển đã đá hắn ra hỏi vòng tròn của mình.
- Vị này chính là bí thư huyện ủy huyện Hoa Hải Lý Tuyển, nếu các người không tin, có thể gọi điện thoại chứng thực!
Liễu Linh Lỵ lớn tiếng nói.
- Tại sao chúng tôi phải điện thoại? Người ngay cả súng hơi và súng săn cũng không nhận ra, chúng ta có thể lãng phí thời gian hay sao? Nhưng mà tôi nói sở trường nói đúng, các người đúng là kỳ quái, tôi cảm giác các người có vấn đề. Bàng sở trưởng, hiện tại có nên mang người về không?
Lôi Chính Nam nói ra.
- Có thể chứ?
Bàng Bàn thấp giọng nói.
- Đương nhiên, đừng quên anh là cảnh sát nhân dân, trước khi chưa làm rõ chân tướng của sự việc, có quyền lợi làm bất cứ chuyện gì.
Lôi Chính Nam cười nói.
- Tốt!
Nói xong Bàng Bàn gọi điện thoại, đương nhiên là gọi cho đồn công an trấn Đại Lôi.
- Là tôi, tôi là ai cũng không nghe hiểu sao? Mẹ kiếp, nhanh chóng cho người tới đây, tôi ở nơi nào? Tôi đương nhiên là ở công trường xây dựng tại ngoại thành chứ đâu. Hạn cho các người tới đây trong mười phút, bằng không tất cả đều phạt đứng.
Tâm tình Lý Tuyển phiền muộn, nghe được Bàng Bàn gọi điện thoại, biết rõ chuyện hôm nay không xong, nhìn qua phía Liễu Linh Lỵ nói:
- Gọi điện thoại, báo cho Chương Duệ dẫn người tới, tôi đúng là muốn nhìn ai làm gì được ai.
- Vâng!
Liễu Linh Lỵ biết rõ Lý Tuyển thật tức giận, nhanh chóng gọi điện thoại.
Thời điểm này Lôi Chính Nam cầm dây thừng chó ngao Tây Tạng buông lỏng. Con chó ngao Tây Tạng trực tiếp xông về phía Liễu Linh Lỵ. Sắc mặt Liễu Linh Lỵ hoảng sợ, điện thoại trực tiếp ném thẳng vào chó ngao Tây Tạng, hoa dung thất sắc thét lên chói tai.
- Linh Lỵ!
Lý Tuyển kêu to lên.